[Dịch]Thiên Khiển Chi Tâm- Sưu tầm
Đầu tháng ba, tiết xuân đã tràn về.
Cuối cùng thì thảo dược trong không gian của La Mông cũng đến lúc có thể thu hoạch.
Mặc dù ở thế giới bên ngoài, bốn mùa liên tục thay đổi nhưng trong không gian của sừng Thần Nông, vĩnh viễn chỉ có khí hậu ấm áp của mùa xuân.
Tới lúc này, La Mông thu hoạch được càng nhiều dược thảo. Khi mùa đông còn chưa qua hết hẳn, là lúc mà thảo dược trên thị trường khan hiếm. Điều này sẽ mang lại cho hắn một số tiền lớn.
Rời khỏi trấn, đi vào một khoảng đất trống trong rừng rậm không có người. La Mông nằm xuống đống cỏ khô đã trải trước đó.
Hắn để cho ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người. Qua đó, quả cầu ánh sáng trong không gian kia liên tục hấp thu năng lượng.
Tâm thần của La Mông chìm vào trong không gian.
Thực vật trong không gian đều cơ bản tới thời điểm thu hoạch. Cây ăn quả cho trái sai trĩu trịt, tản ra mùi thơm quyến rũ.
Dòng suối nhỏ cũng đầy những con cá to bơi lội. Còn khu vực trồng thuốc thì mỗi cơn gió thổi qua lại mang theo mùi thơm dìu dịu.
Nhìn tất cả quang cảnh trước mặt, La Mông cảm thấy cao hứng. Hắn quay xung quanh, sờ mó mọi vật mãi mà sự hưng phấn trong lòng cũng không hết.
Trong khoảng đất rộng năm mẫu nãy, ngoại trừ một số cây ăn quả và thực vật chưa phát hiện tác dụng ở Trái Đất ra thì toàn là thảo dược trên thế giới này.
Trong thế giới ấm áp của sừng Thần Nông, số dược thảo đó sinh trưởng khỏe mạnh hơn bên ngoài rất nhiều.
Do nhiệt độ và các nhân tố khác ổn định, nên dược thảo trưởng thành ở đây có phẩm chất cao hơn ở bên ngoài.
Còn trong tương lai sắc tới, số dược thảo đáng yêu này sẽ trở thành đống bạc lấp lánh chảy vào túi hắn.
Do hiện tại, La Mông liên tục tích lũy thực lực nên mỗi một khoản tiền đối với hắn đều rất quý.
Việc lãng phí tài nguyên không phải là tác phong của La Mông. Vì vậy mà ngoại trừ nhưng nguyên liệu cho cửa hàng, nhưng thứ dược phẩm trưởng thành khác, La Mông quyết định bán ra.
Có điều, bán thế nào cũng là một vấn đề.
La Mông nghĩ mình bán thảo dược ra như vậy rõ ràng sẽ có người tới hỏi chỗ kiếm được chúng. Mà như vậy thì hắn không thể trả lời.
Dù sao thì bây giờ cũng là thời điểm giáp hạt, ngoài trừ một số người đặc biệt như Đức Lỗ Y cấp năm Kiệt Pháp có được ôn phòng để gieo trồng thực phẩm ra, ngay cả dược phẩm của thần điện cũng không thể lớn được.
Thần điện mặc dù có được pháp thuật để giữ gìn những chỉ duy trì được trạng thái trước khi héo rũ của chúng. Chứ muốn để cho chúng sinh trưởng trong mùa đông là điều không thể được.
La Mông cũng không có khả năng tạo ra được ôn phòng, lại không có những lý do khác để giải thích cho mọi người nghe. Vì vậy mà La Mông tính toán, phải tìm ra được một biện pháp ổn thỏa mới động tới số dược thảo đó.
Sau khi ra khỏi không gian, hắn suy tư một lúc rồi quyết định nhờ thương nhân Ba Ân Nhĩ xử lý số dược thảo đó.
Dù sao thì số dược thảo này cơ bản không thể tiêu thụ được ở trấn Lý Tạp. Đơn giản để cho Ba Ân Nhĩ đi bán ở một nơi khác tránh được rắc rối mà giá cũng cao hơn.
Nghĩ đến là làm, vừa về tới trấn, La Mông liền trực tiếp tìm tới Ba Ân Nhĩ, mang chuyện mình có được một đống dược thảo nói cho lão.
Khi nghe nói tới bản thân không mất một chút phí mà còn được hai phần tiền lãi, là một thương nhân, Ba Ân Nhĩ không hề do dự đồng ý.
- La Mông! Ngươi nói số dược thảo của ngươi nhiều thế này hay sao? - Sao khi tới nhận hàng, Ba Ân Nhĩ mới nhìn thoáng qua đã kinh ngạc không nói được lời nào.
Chỉ thấy trong phòng của La Mông từng đống dược thảo được thu hoạch đặt trên tấm da thú sạch sẽ đang tản ra mùi thơm.
Nhiều loại như vậy, số lượng lớn như vậy khiến cho Ba Ân Nhĩ ngây người thật lâu.
Chẳng qua, căn cứ vào thỏa thuận lúc trước, Ba Ân Nhĩ hiểu không hỏi nơi xuất phát của đống dược thảo đó. Lão vỗ vỗ vai La Mông mà nói:
- Ngươi cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ bán cho ngươi với giá tốt. Chủng loại của ngươi nhiều thế này thì tiền lời lần này chắc chắc rất nhiều.
La Mông cũng rất hiểu biết, đáp lại:
- Xin ngài Ba Ân Nhĩ cứ yên tâm. Lần này nếu hợp tác thành công, nếu lần sau có mua bán, ta lại tới tìm ngài.
Cả hai nhìn nhau cười.
Mà số dược thảo đó cuối cùng cũng được Ba Ân Nhĩ bán với một giá rất cao.
Lão chia số dược thảo đó bán cho những cửa hàng ở các thành nhỏ, và một số cửa hàng dược phẩm. Những người phụ trách cửa hàng cũng gần như không trả giá, cứ theo giá của Ba Ân Nhĩ mà giao dịch.
Dù sao thì hiện giờ đang là thời kỳ giáp hạt rất nhiều loại dược thảo không sinh trưởng cho nên nhiều cửa hàng dược phẩm xuất hiện tình trạng thiếu nguyên liệu. Có thể mua được nguyên liệu đối với bọn họ mà nói đồng nghĩa với có thu nhập. Dù sao thì lông dê ở trên người dê, trong thành thì lớn những kẻ có tiền sẽ bù chi phí cho họ.
Đối với Ba Ân Nhĩ mà nói, mặc dù chỉ nhận được hai phần tiền lãi nhưng do bán được giá cao nên xét về tổng thể, Ba Ân Nhĩ cũng kiếm được một số tiền lớn.
Lần này buôn bán được một khoản lời, La Mông lại mới Ba Ân Nhĩ uống một chút.
Có điều, mặc dù La Mông nghĩ việc này bí mật nhưng vẫn có người trên trấn phát hiện ra.
- Mùa đông mà cũng có thể thu hoạch được nhiều dược thảo như vậy sao? - Trong rừng rậm, một người trung niên vặt lấy vài loại dược thảo khác nhau, mà nét mặt thì đang suy tư.
Sau lưng y là một gian nhà ấm. Mà người trung niên đang nhìn số dược thảo và suy nghĩ đúng là Đức Lỗ Y Kiệt Pháp.
Trước mặt y là mấy cây dược thảo do phát hiện một cách ngẫu nhiên ở trong thành. Do lúc này đang lúc giao thời, khó có thể thu hoạch được đầy đủ các loại thảo dược. Vì vậy mà khi phát hiện có đầy đủ dược thảo bán ra, y liền tiền hánh điều tra. Sau đó, kết quả khiến cho y giật mình vì số dược thảo đó không ngờ lại được từ tay của Ba Ân Nhĩ trấn Lý Tạp bán ra ngoài.
Sau khi điều tra kỹ một phen, cuối cùng thì y mới biết được số dược thảo này có xuất xứ từ La Mông.
Mặc dù y từng hoài nghi có khả năng La Mông cũng dựng lên một cái ôn phòng nhưng với số lượng lớn như thế kia thì ít nhất phải là Đức Lỗ Y cấp năm mới có được. Nhưng nếu nói như vậy thì số dược thảo này La Mông lấy được từ đâu?
- Chẳng lẽ có Đức Lỗ Y cấp năm khác xuất hiện trong trấn hay sao? - Kiệt Pháp suy nghĩ về các loại giả thiết.
Về chuyện dược phẩm tăng hiệu quả không khiến cho y hoài nghi. Kiệt Pháp đã khẳng định đấy là do nguyên nhân dược thảo có chất lượng tốt. Nguyên liệu tốt, thì chế được dược phẩm có hiệu quả cũng tốt hơn một chút.
Thoáng cái, đã tới cuối tháng ba, mùa xuân thực sự tràn về khiến cho hoa nở khắp mọi nơi.
Trong một tháng qua, La Mông liên tục rèn luyện, đã thành công củng cố thực lực chiến sĩ. Đức Lỗ Y vốn là một nghề tổng hợp, nên thứ đó đã dung nhập vào trong thực lực của Đức Lỗ Y. Mặc dù không giống như kẻ mạo hiểm vô cùng dũng mãnh nhưng cơ bản để bảo vệ mình rất tốt.
Có điều, ngoài trừ Pháp Phí ra thì sức chiến đấu của hắn, người khác cũng không rõ lắm. Còn Pháp Phí mặc dù không thăng lên cấp hai nhưng với thực lực của gã lúc này, chuyện đột phá cấp hai cũng sắp đến.
Còn tiểu thư Ngả Lỵ Ny sau khi thảo luận với La Mông, lúc trở về nàng cảm thấy được lợi rất nhiều. Vì vậy mà trong tháng qua, mấy lần Ngả Lỵ Ny tới cửa hàng nói chuyện phiếm với La Mông.
Đối với điều này, La Mông vừa có cảm giác đau khổ, vừa vui vẻ.
Mặc dù lời đồn về hắn và nhị tiểu thư đã lan tràn trên trấn nhưng khi nói chuyện với nàng, La Mông lại có cảm giác thoải mái. Hơn nữa, việc này còn bổ sung một lượng lớn tri thức cho hắn. Dù sao thì Ngả Lỵ Ny cũng là mục sư của nữ thần nông nghiệp, cũng có hiểu biết về thực vật và dược vật như Đức Lỗ Y.
Quan hệ của hai người qua những cuộc nói chuyện từ từ trở nên thân mật.
Ngày hôm nay, sau khi làm việc xong, tiểu thư Ngả Lỵ Ny rời khỏi thần điện đi ra đường. Đúng lúc này, lĩnh chủ đại nhân có chuyện tới tìm con gái cũng ngồi xe ngựa tới đây.
- Ngả Lỵ Ny! Ngả Lỵ Ny! - Đi vào thần điện tìm quanh không thấy con gái, lĩnh chủ đại nhân hết sức hoang mang.
Vừa đúng lúc, vị mục sư từ trong phòng đi ra, nhìn thấy lĩnh chủ đại nhân, y vội vàng thi lễ.
- Ngả Lỵ Ny đâu? - Lĩnh chủ đại nhân hỏi.
Sắc mặt của gã thanh niên phức tạp, trả lời:
- Thưa ngài Nam tước! Tiểu thư Ngả Lỵ Ny đi ra ngoài?
- Đi ra ngoài? - Lĩnh chủ đại nhân ngẩn người:
- Nó đi ra ngoài có việc gì?
Nếu như nói mua sắm thì ở đây cơ bản chẳng có thứ gì để mua. Nghĩ tới chuyện trước kia quan thuế vụ có nhắc đến, sắc mặt của lĩnh chủ đại nhân lập tức trở nên khó coi. Lão cũng không hỏi gì thêm, âm trầm ngồi lên xe ngựa.
Vị mục sư thanh niên đang định nói gì đó chỉ biết giương mắt nhìn lĩnh chủ rời đi.
Xe ngựa của lĩnh chủ đại nhân ra khỏi thần điện thì không ngờ lại gặp quan thuế vụ đang đi vào thành. Do có quan hệ cùng tộc nên lĩnh chủ đại nhân ngoại lệ cho y lên xe ngựa, ngồi bên cạnh mình.
- Gần đây, nhị tiểu thư thường xuyên đi ra ngoài, ngươi có biết không? - Trầm mặc một lúc, lĩnh chủ đại nhân đột nhiên hỏi.
Quan thuế vụ nghĩ nghĩ rồi nói:
- Việc này ta cũng có nghe người ta nói. Ở bên ngoài lời đồn cũng có rất nhiều.
Quan thuế vụ hiểu rõ sự tranh đấu trong giới quý tộc cho nên trong câu nói của y, y thêm chữ nghe nói. Như thế cho gì sau này có gì rắc rồi thì cũng là việc của người khác chứ không liên quan tới y.
- Có phải không? Đồn cái gì nói cho ta. - Lúc này, lĩnh chủ đại nhân lại hết sức bình tĩnh.
Vì vậy mà quan thuế vụ liền mang chuyện gần đây ở trong trấn nói về La Mông và nhị tiểu thư nói cho lĩnh chủ đại nhân nghe. Nghe xong, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của lĩnh chủ cũng có thể thấy được cơn giận của y.
- Lĩnh chủ đại nhân.
- Đi nhanh hơn đi. Ta muốn xem cái cửa hàng đó như thế nào. - Lĩnh chủ đại nhân nói hết sức bình tĩnh.
- Vâng! - Người đánh xe nhận được mệnh lệnh liền thúc cho tốc độ của xa nhanh lên. Thoáng cái, chiếc xe từ từ đi chậm lại vì đã tới cửa hàng thuốc của La Mông.
- Ngài Nam Tước! Nam tước nhìn xem, cửa hàng của hắn náo nhiệt như thế nào. - Vén bức rèm lên, quan thuế vụ chỉ cho lĩnh chủ đại nhân thấy thì quả nhiên so với cửa hàng thuốc đối diện, cửa hàng của La Mông đúng là hết sức náo nhiệt.
Rất nhiều kẻ mạo hiểm ra vào cửa hàng, tay cầm theo thuốc vừa cười vừa nói. So với cửa hàng của Kiệt Pháp thì chuyện làm ăn của cái cửa hàng này rất tốt.
- Thuốc của hắn dùng tốt như vậy sao? - Lĩnh chủ đại nhân hỏi. Căn cứ theo người báo thì y cũng biết, cửa hàng của Kiệt Pháp mở đối diện với cửa hàng của La Mông. Chẳng lẽ một vị Đức Lỗ Y cấp năm lại thảm hại như vậy, ngay cả một Đức Lỗ Y cũng không sánh bằng.
Thấy lĩnh chủ đại nhân tò mò, viên quan thuế vụ liền nói chuyện La Mông tìm ra một loại thuốc mới. Cuối cùng, y còn chỉ, việc nhị tiểu thư gần đây xuất hiện rất có thể liên quan tới loại thuốc mới này.
Nghe đến đây, lĩnh chủ đại nhân lại trầm mặc.
Ánh mắt của y nhìn ra bên ngoài, đột nhiên thấy hai người xuất hiện trên bậc cửa, con mắt của lão liền híp lại.