[Dịch]Thiên Khiển Chi Tâm- Sưu tầm
Hai ngày trước đổ một trận mưa. Sau cơn mưa, thị trấn hôm nay đã mang một khung cảnh mùa xuân trọn vẹn. Những bụi cỏ ven đường, trải qua một giấc ngủ đông, được ánh mặt trời ấm áp phủ xuống, lộ ra vẻ e lệ nhìn thị trấn nhỏ với vẻ vừa quen lại vừa lạ. Những cành hoa mong manh không còn e sợ giá lạnh, không khí ẩm ướt khiến chúng tiếp tục đâm chồi nảy lộc, chờ cho đến lúc bừng nở những đóa hoa. Tuyết đọng trên những lá cây, tan thành nước, khiến những chiếc lá tha hồ uống. Thần tuyết mùa đông có vẻ như sẽ ban cho một năm khởi đầu thịnh vượng.
Trên đường, những đứa trẻ đã không còn mặc quần áo mùa đông nữa. Chúng cười hỉ hả chơi đùa trong thị trấn yên bình, chơi những trò chơi hồn nhiên nhất trên đời.
Những người lớn không thể viện cớ cho nhàn rỗi thời gian nữa. Đây là một thị trấn phần lớn là những người chăm chỉ làm việc nhưng lại luôn nghèo khổ. Đối với họ, ngoại trừ thời gian mùa đông vô cùng lạnh lẽo ra, khó có thể có được một ngày nghỉ lễ trong năm. Những thời gian khác, họ đều làm việc từ sáng đến tối, thâu đêm suốt sáng.
Nghỉ ngơi một mùa đông, hầu như mỗi gia đình đều túng thiếu tiền để có được một bữa ăn có bánh mỳ trên bàn. Mùa xuân là khởi đầu một năm mới. Một mùa vụ mới, những người nông dân lại đổ mồ hôi làm việc cùng với những niềm hy vọng một năm mới tốt lành. Rồi tới khi trời thu, họ chờ đợi những mùa thu hoạch bội thu.
Không riêng gì nông dân, các chủ cửa hàng cũng đang phấn khởi tinh thần, mở rộng cửa tiệm để buôn bán làm ăn.
Lúc này, có một ông chủ, trong khi mọi người đang cố gắng làm việc bận rộn trong quán, lại chẳng có tâm trí làm ăn gì, mà lại chạy tới khu rừng từ sớm.
« La Mông, làm lại một lần nữa ! » Pháp Phí vung bảo kiếm, hét lớn trong bãi đất trong rừng.
Đối diện trước mặt gã, La Mông đang nhễ nhại mồ hôi, gật đầu không nói, vung kiếm.
Hai người, hai thanh kiếm, trong nháy mắt cùng giao chiến. Tiếng kiếm va vào nhau trong trẻo. Thân thủ cả hai nhanh nhẹn, thoáng phân ra rồi lại va vào nhau.
Giao chiến trong nháy mắt thì kết quả thắng thua cũng đã rõ. La Mông đấu kiếm với Pháp Phí, trong nháy mắt, bị đối phương áp đảo khí thế. Đấu một hồi, hắn thấy tình thế có vẻ khó khăn.
“Được rồi, ta thua”. La Mông thu kiếm, nói có vẻ buồn rầu.
“Haha! So với mấy chiêu kiên trì của ngươi lần trước, đã tiến bộ rất nhiều đấy”. Pháp Phí cười ha hả, đắc chí về sự tiến bộ đáng kinh ngạc của La Mông.
Cùng việc chuyên tâm luyện những bài tập khác nhau, La Mông đồng thời còn tu luyện Đức Lỗ Y. Hơn nữa, La Mông lúc đầu có thể trạng thế nào so với hắn đều hiểu rõ. Pháp Phí có sức vóc tráng kiện trời sinh, lại xuất thân trong gia đình quân sĩ, có thể chuyên tâm tập võ, tiến bộ thần tốc là tự nhiên.
Nhưng La Mông mấy tháng trước vẫn còn là một thiếu niên yếu đuối, chuyện gì cũng dựa vào hắn và Ni Khắc bảo vệ giúp đỡ. Thế mà trong mấy tháng, không những tính cách thay đổi, Đức Lỗ Y cũng tiến bộ đạt tới cấp hai, ngay cả thân thủ chiến đấu đều tiến bộ nhanh chóng.
Pháp Phí có lý do tin tưởng rằng nếu như La Mông không phải bận tâm nhiều chuyện khác, chỉ chuyên tâm luyện tập vũ kỹ thì kết quả sẽ còn tốt hơn trình độ hiện nay. Mặc dù hiện tại, La Mông cũng đã khiến Pháp Phí không ngừng khâm phục.
Chỉ có một điều Pháp Phí không hiểu. Hắn đã vượt qua cuộc sát hạch trong thành, đạt được thành tích chiến sĩ cấp hai. Bây giờ La Mông cũng đã đạt được trình độ chuyên nghiệp ngang ngửa, vì sao không đi đăng ký chứ?
Mỗi lần hỏi về vấn đề này, La Mông đều cười mà không đáp.
“La Mông, kỳ thực với trình dộ hiện nay của ngươi, người đã có thể đi đăng ký. Tại sao ngươi lại không đi? Có phải là ngươi sợ thất bại không?” Pháp Phí thu kiếm, hỏi chuyện.
Lần này La Mông không có lựa chọn lần thứ hai, mà thành thật nói rằng: “Bởi vì ta muốn dùng năng lực chiến đấu để tự vệ. Vì thế ta không muốn để nhiều người biết đến thực lực của mình.”
“Ngươi có ý gì? Ta không hiểu”. Pháp Phí lắc đầu.
La Mông cười, vỗ vai đối phương: “Không rõ? Không rõ là được rồi! Cái này ta gọi là xuất kỳ bất ý…”
“La Mông, ngươi xem sao mà cửa hiệu đông người như vậy?”
Ngày nào cũng thế, luyện vũ kỹ xong, hai người bạn tốt cười đùa đi về. Nhưng khi đi đến cách tiệm thuốc một khoảng thì cả hai cùng giật mình. Cả hai chỉ thấy một đám vòng tròn những người hiếu kỳ đứng bên ngoài tiệm nhìn vào trong, có cả nam lẫn nữ. Chắc ở bên trong đang trình diễn màn gì hấp dẫn người ta?
"Haha, không phải là thiên sứ tiểu thư của ngươi tới chứ?” Pháp Phí dùng khủy tay huých La Mông, cười đùa.
La Mông lắc đầu: “Không giống như là nàng trở lại nhanh chóng như thế”. Pháp Phí nói đến thiên sứ tiểu thư, chính là nhị tiểu thư Ngả Lỵ Ny.
Mấy ngày gần đây Ngả Lỵ Ny không xuất hiện. La Mông ít nhiều có phần thất vọng. nhưng do thời gian lâu rồi nên cũng không nghĩ tới nữa. Làm sao mà có thể gần gũi người ta được. Chung quy là một tiểu thư quý tộc cùng nhị cấp mục sư, làm sao có thể mỗi ngày lui tới khu bình dân này?
Hai người nhanh chóng chạy tới trước tiệm thuốc, đã thấy trong sảnh lớn của cửa tiệm một thiếu nữ trẻ, tay vịn thắt lưng, đang không ngừng nói gì đó. La Mông vừa thấy thế thì nhăn mày lại, hắn biết người này. Cái cô thiếu nữ này chính là đệ tử yêu của đức lỗ y Kiệt Pháp, tên là Vi Ngọa.
Người đàn ông đó đối với hắn thì hết sức nghiêm khắc, nhưng đối với nàng thì lại cưng chiều vô cùng. Mặc dù hắn có ý tốt, nhưng thiếu nữ lại thành một người bướng bỉnh thích đùa dai.
“La Mông, ngươi đã về, nàng ta nói muốn tìm ngươi hỏi chuyện”. Vừa thấy La Mông lộ diện, Ni Khắc đã vội vã chạy lại tỏ vẻ không chịu nổi, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Thấy hảo bằng hữu lộ khuôn mặt đỏ bừng trong tình huống như vậy, La Mông lại muốn bật cười. Cũng khó trách hắn trở nên như vậy. Vốn dĩ Ni Khắc miệng mồm nhanh nhẹn, một hôm gặp được một thiếu tữ xinh đẹp thì bị ấp úng không nói nên lời. Trước một thiếu nữ có vẻ ngoài khả ái lại có phong thái ngang tàng, thật khó cho hắn có thể kiên trì chờ được đến khi La Mông trở về.
Nhịn cười, La Mông để Pháp Phí cùng Ni Khắc đứng một bên, tự mình đi tới thiếu nữ trẻ trước mặt. “Đã lâu rồi không gặp tiểu thư Vi Ngọa.”
Vi Ngọa thấy đối phương dáng dấp thanh khí nhẹ nhàng, lạnh lùng nói: “Cũng lâu rồi không gặp. La Mông, ngươi cũng quá đê tiện đi chứ. Ngươi đem thuốc bán giá rẻ như thế thì chúng tôi bán thuốc thế nào được?”
La Mông à lên một tiếng. Thì ra nguyên nhân đối phương vì việc này mà đến.
Nguyên nhân là loại thuốc mới của hiệu thuốc được hoan nghênh. Lại vì trong một tháng kế tiếp, La Mông lại nhanh chóng cho thêm một lượng thuốc nữa có hiệu quả như trước khiến cho giá cả lại giảm so với trước. Vì hai loại thuốc mới xuất hiện, bây giờ người trong trấn, hầu như chỉ đến của hàng của La Mông, rất ít người đến tiệm Kiệt Pháp.
Vốn sẵn một bụng ấm ức đối với La Mông, Vi Ngọa phục vất vả cả ngày cả đêm nhưng không thấy có ai lui tới thử thành quả của nàng, nên cuối cùng nhịn không được. Kết quả là khi nổi giận, nàng chạy tới trước tiệm thuốc của La Mông khiêu khích đòi ba mặt một lời. Đáng tiếc là lúc đó La Mông đang luyện tập vũ trong rừng. Nàng không tìm được người, càng nghĩ là đối phương bỏ trốn, lại càng ở lại trong tiệm không đi. Vì bản tính muốn xem náo nhiệt, biết là hai tiệm rốt cục sẽ gây chuyện nên mọi người sống trong trấn đều tụ tập ồn ào ngoài cửa tiệm nhìn trộm. Thế nên khi La Mông trở về thì nhìn thấy cảnh náo nhiệt như thế.
Đoán được đại khái ý đồ khiến đối phương đến, La Mông cười. Đối với người khác thì có lẽ nụ cười xem ra thật ưu nhã, nhưng trong mắt của Vi Ngọa thì lại nhìn ra ánh mắt châm biếm. Nàng nghe La Mông nói: “Vi Ngọa tiểu thư, ta không hiểu rõ ý của nàng. Đã là buôn bán thì phải cạnh tranh nhau, cũng là mưu cầu lợi ích thôi. Không nói gì ta, chẳng phải mấy tháng trước, tiệm của quý cô cũng đột nhiên hạ giá đó sao? Vì tiệm của qúy cô, tiệm của ta cũng tổn thất nghiêm trọng.”
“Ngươi…” Vi Ngọa tức thì nghẹn lời. Đối phương nói không sai. Thế nhưng… Thế nhưng, nàng thực sự không cố tình. Dáng vẻ của tên La Mông này, thể hiện rõ là đối chọi với nàng! Hắn khoe khoang bản lĩnh sao?
Nghĩ đến thuế quan nói với nàng những lời đó, thiếu nữ lại thoáng nổi giận, nàng hậm hực nói: “Nói tới chuyện này, ta còn không biết ngươi sao? Đồ bịp bợm! Ngươi chính là một tên đại bịp! Dùng phương thuốc bào chế của tiền nhân để lấy tiếng tăm, ngươi đúng là tên bịp bợm! Đồ bịp bợm…”
“Ơ?” Bị một người bên ngoài thật khả ái nhưng lại có tác phong như sét đánh, bị một cô gái một mực chỉ vào mặt mắng là lừa đảo, La Mông thật dở khóc dở cười. Mọi người vây xem lộ ánh mắttò mò. Thậm chí ngay cả hảo bằng hữu Ni Khắc và Pháp Phí của hắn cũng có vẻ suy nghĩ, La Mông có phần đau đầu. Hắn đẩy thiếu nữ vào trong nhà.
“Người… Ngươi muốn làm gì?” Bị dúi vào trong, thiếu nữ sợ ngây người, lúc này mới phản ứng lại. Nàng vội vàng nhảy tránh xa ra khỏi La Mông, cảnh giác nhìn chằm chằm và lớn tiếng hỏi.
La Mông xoa mũi của mình, cười miễn cưỡng nói: “Ta chỉ muốn hiểu rõ ý câu ngươi vừa nói”.
“Biết tội lỗi bị bại lộ, ngươi cũng biết sợ à?” Thiếu nữ tỏ vẻ khinh thường nhìn La Mông. “Nếu không có người nói cho ta biết, ta không nghĩ ngươi lại có thể là một kẻ đê tiện như thế!”
La Mông sắc bén chộp được ý trong lời của thiếu nữ nói. Chỉ vừa nghĩ qua, đại khái cũng đoán được người kia là ai. Chẳng qua, vẫn muốn cố ý thăm dò nên hắn mới nói: “Chuyện này quan thuế vụ nói cho ngươi à? Hắn nói mà ngươi cũng tin?”
“Hứ! Hắn nói thì sao ta lại không tin?” Chẳng mảy may nghi ngờ, thiếu nữ đã tự bản thân tố ra bọn thuế vụ, khinh thường nói: “Ngươi và hắn không có ân oán gì, nếu thật không phải lỗi của ngươi, vì sao hắn lại nói thế với ta?”
“Quả nhiên đúng là hắn. » La Mông ngầm cắn răng.
“Ngươi muốn làm gì?” Đều là đức lỗ y, tuy chỉ là cấp một, nhưng thiếu nữ cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo âm hàn của La Mông. Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, muốn lùi về phía sau, nhưng lại phát hiện ra phía sau nàng là cái bàn, không có đường thối lui.
La Mông vội vã thu hồi sát ý, cười nói: “Ta đương nhiên là không muốn làm gì đối với ngươi, thế nhưng…”
Thấy đối phương nhìn mình với căng thẳng, La Mông lại khôi phục vẻ mặt bình thường, nghiêm trang nói: “Được rồi, ta biết tất cả mọi việc mà ngươi đã nói. Kỳ thực, ngươi đã bị quan thuế vụ lừa”
La Mông lập tức hùng hồn giải thích lý do, đem những chứng cứ quan thuế vụ làm xằng làm bậy mà mình vô tình phát hiện được, và cũng bị đối phương phát hiện chuyện tình của mình, tất cả nói cho thiếu nữ nghe.
La Mông, hắn ở trên đời đã nhìn thấy đủ mọi loại người rồi. Lừa gạt một cô gái trẻ ngây thơ cũng dễ như ăn một bữa ăn sáng. Huống chi trong lời hắn nói có thật có giả, cũng không phải nói bừa.
Nghe hắn giải thích xong, thiếu nữ nhất thời ngây dại. Đầu tiên nàng không tin, hỏi La Mông vì sao có chứng cứ mà không giao cho quan tư pháp giải quyết mà lại tự nguyện cham chịu bị đối phương trả thù nhiều lần.
“Giao cho quan tư pháp, không dễ dàng đâu! Họ đều là gia đình thân thích cả đấy!” La Mông cầm trong tay một phần chứng cứ nên phải hành động cẩn thận.
Thiếu nữ nghe xong, khinh bỉ thái độ của La Mông nhưng đối với hành động của quan thuế vụ cũng khiến nàng căm hận không thôi. Mọi người thấy thiếu nữ giận giữ hồng hộc chạy ra khỏi tiệm thuốc của La Mông, hướng về phía đối diện phóng đi.
La Mông thấy nàng đi khỏi, trên mặt lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười nghĩ rằng cô gái trẻ này cũng quá ngây thơ rồi. Hắn cười bảo “Tạp Nhĩ, mong là số tử của ngươi tới rồi.”
Cho đến ngày hôm nay, danh vọng của hắn với kẻ mạo hiểm và người dân trên trấn, mối quan hệ cùng Ngả Lỵ Ny, tất cả đã đạt đến mức độ có thể giết Tạp Nhĩ được rồi.