[Dịch]Thiên Khiển Chi Tâm- Sưu tầm
Hoàn toàn khác với người dân trong trấn, tòa thành của Nam tước được xây dựng bằng đá không phải là làm bằng gỗ để biểu lộ quyền uy và thực lực của ngài.
Hắn đi theo người có dáng như một tên thị vệ tới trước tòa thành. Sau khi được thông báo, hắn đứng chờ để tiến hành kiểm tra.
Ở bên ngoài tòa thành được bao bọc bởi một con sông, có một cây cầu treo bắc qua.
Đại khái là do sợ có người hoặc ma thú từ trong rừng tấn công. Con sông bảo vệ bên ngoài tòa thành được đào rất rộng. Nước sông tỏa ra mùi tanh khiến cho La Mông ngửi thấy không kiềm chế được mà cau mày.
Lúc này đại khái đang là lúc thủ vệ của tòa thành thay ca nên chưa có người để ý tới. Vì vậy mà họ chỉ đành im lặng đứng chờ bên dưới.
La Mông đứng đó chỉ biết ngẩn người nhìn con sông đào bảo vệ quanh tòa thành. Dưới làn nước thi thoảng lại nổi lên một con cá to khiến cho hắn phải nheo mắt.
- Được rồi! Cầu treo đã hạ xuống. Đi nhanh lên đi. - Chẳng biết bao lâu, người thị vệ dẫn đường đột nhiên lên tiếng. Lúc này, La Mông mới nhận ra chiếc cầu trước mặt đang từ từ hạ xuống.
Sau khi cây cầu được hạ xuống, cánh cổng đi vào mới xuất hiện trước mặt hắn. Nó cũng được làm bằng đá nham thạch chắc chắn, tạo thành hai cánh cửa to, nặng. Muốn mở được nó không có năm, sáu người thật khó có thể làm nó nhúc nhích.
La Mông đi theo sau gã thị vệ mà bước lên cầu treo, đi qua con sông. Khi hắn vừa đạp chân vào bên trong, hai cánh cửa đá từ từ được người ta đẩy ra.
Có điều, hoàn toàn khác với sự suy nghĩ của hắn, người đẩy cửa dường như cũng không cần phải cố sức. Sau mỗi cánh cửa chỉ có một người mà thôi. Tận mắt nhìn hắn mới biết hóa ra dưới mỗi cánh cửa lại có bốn bánh xe để di chuyển.
Chờ khi bọn họ rảo bước qua cánh cổng, cái cầu treo phía sau lập tức được người kéo lên rồi cánh cổng cùng từ từ được đóng vào. Bên trong cánh cổng còn được người ta dùng mấy cây đòn bằng gỗ chặn ngang. La Mông thấy vậy cảm thán các ngài quý tộc đúng là có mạng quý hơn vàng a.
Gã thị vệ dẫn đường cho hắn vẫn im lặng như trước. Chỉ có điều trên con đường đi tới chỗ Nam tước làm việc có một vài nơi đặt trạm kiểm soát khiến cho gã thị vệ kia đành phải lần lượt mở miệng giải thích thân phận của La Mông.
Có thể do đã được thông báo từ trước nên sau khi kiểm tra, xác định trên người La Mông đúng là không có vật gì gây nguy hiểm tới tính mạng của ngài Nam Tước, bọn họ liền cho qua.
La Mông đi theo y qua một đoạn đường dài, cuối cùng thì tới trước một cái sảnh lớn gã thị vệ đứng lại.
- Ngươi tạm thời ở đây chờ ta bẩm báo với ngài Nam tước. - Gã thị vệ nói một cách ôn hòa với La Mông.
La Mông gật đầu, thầm thở ra. Cuối cùng thì hắn cũng đến nơi. Đồng thời trong lòng có chút cảm xúc về thế giới xa hoa của đám quý tộc.
Chỉ mới là một Nam tước mà đã xây dựng một tòa thành lớn như thế này. Nếu là một đại quý tộc thì không biết tưởng tượng như thế nào?
Cho dù La Mông đã từng trải qua nhiều chuyện nhưng lúc này cũng đành phải thu hồi sự kiêu ngạo của mình một chút. Ít nhất thì tầm nhìn của người trên thế giới này không hề nhỏ.
Tới lúc này, với thế lực của hắn mà so sánh với Nam Tước có thể thấy sự cao thấp như thế nào. Vì vậy mà không cho phép hắn có lấy một chút tâm trạng tự đắc.
- Được rồi! Ngươi có thể vào. - Lúc này, tên thị vệ kia từ trong đại sảnh đi ra thấy La Mông liền truyền đạt ý của Nam tước.
Vì vậy mà chỉ một chút sau, lần đầu tiên La Mông được diện kiến ngài Nam tước ở một khoảng cách gần như vậy trong sảnh lớn.
Có thể do tài lực và địa vị thấp bé của hắn mà khi bước chân vào trong sảnh lớn, tâm trạng của La Mông vô cùng kích thích.
Nơi nơi đều có ánh vàng rực rỡ, suýt chút nữa thì làm hắn hoa mắt.
Vách tường được sơn một lớp sơn màu vàng, trên mặt sàn được lát một lớp gạch màu vàng. Cái bàn cũng màu vàng, cái ghế dựa cũng màu vàng.
Quang cảnh khiến cho người ta hoa cả mắt. Còn khóe miệng của La Mông thì giật giật liên tục. Nhưng hắn cũng không nói gì vì trang trí căn phòng thế nào là chuyện của người ta chứ không liên quan tới mình.
Ở giữa đại sảnh, có một vị trung niên quần áo hoa lệ thấy La Mông đi vào cũng không nhìn hắn. Còn La Mông chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy dung mạo của người đó.
Đại khái là do tiểu thư Ngả Lỵ Ny có khuôn mặt giống mẹ nên lần đầu tiên La Mông nhìn thấy người đàn ông trước mắt cũng không thấy có chút gì giống với vị thiên sứ đáng yêu thế kia.
Lúc này, sắc mặt Nam tước cũng không được tốt lắm, khóe mắt có đầy những dấu vết của thời gian. Mặc dù lão mặc một chiếc áo choàng hoa lệ nhưng cũng không thể dấu được thân thể đã già của mình.
Thấy La Mông đi vào, lão ho nhẹ một tiếng. Sau đó mặc dù đã biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi:
- Ngươi chính là La Mông?
La Mông cũng chỉ liếc mắt từ xa, thấy lão như vậy cũng đành thi lễ mà trả lời cho xong:
- Đúng vậy thưa ngài Nam tước tôn kính. Ta chính là La Mông.
- La Mông! Chuyện lần này ngươi làm rất tốt. Ngả Lỵ Ny cũng đã nói với ta ít nhiều về ngươi. Không ngờ trong lãnh thổ của ta lại có một tên sâu mọt như vậy. Để cảm tạ ngươi, ta dự định ban cho ngươi một mảnh đất, cho ngươi xây dựng một ngôi nhà và vườn thuốc cho mình.... - Thấy La Mông đi vào cửa với một dáng vẻ bình tĩnh, Nam tước càng cảm thấy La Mông có tâm cơ sâu nên cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nói ngay những điều mà mình đã nghĩ từ lâu ra.
Lập tức, La Mông ngẩn ngơ. Hắn cứ nghĩ lĩnh chủ đại nhân triệu tập mình tới là để thưởng cho một thứ gì đó. Nhưng khi đối phương đột nhiên nói cho ban thưởng như vậy khiến cho hắn suýt chút nữa thì nhồi máu cơ tim. Sự trùng hợp như thế này khiến cho hắn không nói được nên lời.
Nhìn bộ dáng của hắn, Nam tước thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Chẳng qua chỉ là một công lao đơn giản mà ban cho ngươi mảnh đất như vậy sợ rằng những người khác không phục. Vì vậy mà ta dự định giao cho ngươi một nhiệm vụ. Nhiệm vù này có lẽ sẽ hơi mạo hiểm, phiêu lưu một chút. Nhưng chỉ cần ngươi hoàn thành, ta sẽ lập tức thực hiện lời hứa hôm nay. Thế nào? Có muốn suy nghĩ một chút không?
Cho tới lúc này, La Mông cũng biết trên cái thế giới này có việc phong đất thưởng cho kỵ sĩ. Nói tới lãnh địa của một kỵ sĩ khoảng chừng một ngàn mẫu. Nhưng dưới kỵ sĩ cũng có những người nhờ vào tay nghề, tri thức, võ nghệ mà được lĩnh chủ tặng cho một khu vực. Thực tế những nghề dưới kỵ sĩ cũng là những công việc của quan viên linh tinh mà thôi.
Hơn nửa bọn họ có được một mảnh đất rộng từ hai trăm đến ba trăm mẫu. Trong lúc lĩnh chủ gặp nguy, họ cần tự chuẩn bị trường mâu, giáp da, tấm chắn và kiếm đi làm lính. Đương nhiên họ cũng không có khả năng để mua chiến mã và khôi giáp.
Mặc dù nói như vậy nhưng cũng phân biệt với đám bình dân. Nói một cách nghiêm khác thì cùng cấp với quan thuế vụ.
Lĩnh chủ đại nhân nói một cách khách khí, ban thưởng lại lớn. Nhưng La Mông cũng không cảm thấy mừng. Hắn vội hỏi:
- Không biết nhiệm vụ của ngài Nam tước là gì?
Nam tước nheo mắt, nở nụ cười:
- Khu rừng rậm ở bên ngoài trấn kia vẫn chưa được tiến hành quản lý tốt. Hôm nay ta gọi ngươi đến đây là muốn cho ngươi theo đám kẻ mạo hiểm đi vào trong rừng, giúp ta vẽ một tấm bản đồ. Có bản đồ đó thì việc quản lý đối với khu rừng mới hiệu quả hơn. Hơn nữa, để phòng ngừa ma thú tấn công cũng có được sự bố trí hoàn hảo thế nào? Nhiệm vụ này ngươi có làm hay không?
Thấy La Mông cúi đầu suy nghĩ, Nam tước lại châm thêm một chút:
- Nghe Ngả Lỵ Ny nói ngươi một một đứa bé có trách nhiệm. Vì để loại bỏ con sâu mọt trong trấn, ngươi còn mạo hiểm lấy thân làm mồi nhử. Nhiệm vụ lần này so với lần đó mặc dù nguy hiểm hơn nhưng nếu thành công thì công lao lại lớn hơn nữa. Thực ra, chọn ngươi đi vẽ bản đồ, ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định. Thứ nhất là cho ngươi một cơ hội để lập công. Thứ hai, ngươi là Đức Lỗ Y có thể lựa chọn kẻ mạo hiểm để tham gia vào đội hình. So với người khác đi vào trong rừng có phần bảo đảm hơn. Thứ ba là, ta có lòng tin đối với ngươi. Nếu là người khác, ta sẽ hoài nghi sự chính xác của bản đồ. Vì lợi ích của người dân và lãnh địa, ngươi suy nghĩ đi.
Thấy sắc mặt La Mông trở nên thận trọng, Nam tước lại cười lạnh trong lòng. Đây là biện pháp cách ly La Mông và con gái của lão tốt nhất mà lúc ở trong xe ngựa lão đã nghĩ được.
Mặc dù bây giờ con gái và La Mông mới chỉ có một chút cảm giác nguy hiểm mà thôi, nhưng một người cẩn thận như lão thì không thể mạo hiểm.
Vì vậy mà càng nghĩ lão càng thấy biện pháp này rất tốt. Như thế có thể làm cho La Mông tham gia cùng với những kẻ mạo hiểm.
Kẻ mạo hiểm đi vào trong rừng, khi quay về sẽ mất thời gian rất lâu. Nếu để cho La Mông tham gia vào việc đó thì như vậy có thể tách hắn và con gái của lão ra.
Hơn nữa, rừng Kinh cức là một nơi nguy hiểm. Cho dù là một người có kỹ năng chiến đâu cao cũng phải bị thương. Để cho hắn đi vào đó, nếu gặp phải chuyện gì không ngờ thì có thể chẳng sống mà ra được, đỡ cho lão phải tốn công suy nghĩ làm thế nào để giết người.
Nhưng làm sao để La Mông tham gia lại là một vấn đề lớn. Dù sao thì hiện tại, La Mông cũng coi như là có nguồn tài chính lớn, lại có được một số di sản, cần gì phải đi mạo hiểm? Mà ban cho những thứ bình thường thì có lẽ La Mông cũng không để ý.
Nghĩ tới thứ mà hiện giờ La Mông cần có, Nam tước liền đơn giản lấy cớ vẽ bản đồ rồi triệu kiến La Mông. Hơn nữa, lão đồng ý nếu việc này thành công sẽ ban cho một mảnh đất để La Mông có chỗ ở và vườn thuốc của mình. Một điều kiện mê người như vậy, Nam tước hoàn toàn tin rằng La Mông sẽ đồng ý.
Có điều, để phòng ngừa La Mông từ chối, Nam tước còn nói thêm mấy thứ nữa.
Vì vậy mà khi Nam tước nói xong liền bình tĩnh chờ La Mông phản ứng.
Còn sắc mặt của La Mông thì thay đổi liên tục, suy nghĩ một lúc rốt cuộc hắn cũng đưa ra quyết định:
- Nhiệm vụ này ta chấp nhận.