[Dịch]Thiên Khiển Chi Tâm- Sưu tầm
“La Mông, ngươi yên tâm. Ta sẽ thuê một nhóm thợ có kinh nghiệm dồi dào đến. Bọn họ sẽ nhanh chóng dọn dẹp đống phế tích, đồng thời sẽ xây tường bao quanh cùng phòng ốc nhà cửa. Về phần mua mấy con trâu cày các loại, việc này hãy cho ta khoảng thời gian một tháng, ta có thể xong hết ! » Ba Ân Nhĩ dứt khoát nói : «Tài liệu nền tảng Đức Lỗ Y, ta cũng có thể thông qua lão pháp sư Tát Khắc Duy. Dù sao thì Đức Lỗ Y trong Công Hội cũng được coi như là một dạng người sử dụng pháp thuật! »
“Vậy ta phải mất bao nhiêu tiền?” La Mông hỏi.
“Xây phòng, dọn dẹp tu sửa, mua trâu bò, chỉ cần hai trăm đồng vàng, như vậy đủ rồi. Bốn miếng thủy tinh chiếu ánh sáng ban ngày cũng là một nghìn hai trăm đồng tiền vàng. Về phần trọn bộ tài liệu căn bản Đức Lỗ Y, chỉ sợ cũng phải một nghìn đồng vàng!” Ba Ân Nhĩ lo lắng nói ra con số: “Tổng số đại khái cũng phải hai nghìn bốn trăm đồng vàng!”
“Ta chỉ có một nghìn năm trăm đồng vàng!” La Mông phỏng chừng, cảm thấy hợp lý. Bản thân hắn có khoảng chừng ba nghìn một trăm đồng vàng. Thế nhưng mà hắn vẫn kiếm chuyện nói khó khăn.
Ba Ân Nhĩ ở trong thành, cũng là thương nhân có chút quan hệ cùng đường đi nước bước. Đã như vậy, tại sao lại không lôi kéo?
Vay tiền lão, trái lại sẽ khiến quan hệ thêm gần lại. Cái gì cũng không yếu mới có thể hợp tác hai bên chứ. Vậy nên cho dù La Mông có tiền cũng phải mượn một chút, như vậy thì quan hệ mới vững chắc.
“Ngươi yên tâm, ta còn có một nghìn đồng vàng. Ta cho ngươi vay trong vòng một năm không lấy lãi. Chỉ cần về sau ngươi giao quyền tiêu thụ thuốc cho ta.” Nghe được La Mông nói như vậy, mặt mày Ba Ân Nhĩ trở nên rạng rỡ.
Trong lòng La Mông cũng hết sức phấn chấn vì hắn đã tạo thêm mối quan hệ.
Khi hắn tới lữ quán, đội trưởng Hải Ngõa Duy ra nghênh tiếp, vỗ thật mạnh vào vai rất đau: “La Mông, vậy mà ngươi đã có được một mảnh đất, chúc mừng nhé!”
La Mông vội vã tâng bốc: “Đội trưởng Hải Ngõa Duy, ngươi bây giờ đã là chiến sĩ cấp bốn. Nếu như muốn một có một mảnh đất thì sau này cũng là chuyện dễ dàng mà!”
Lý luận La Mông nói thật không sai. Chiến sĩ cấp bốn Hải Ngõa Duy nhờ vào nhà quý tộc, hiện tại có hẳn một binh hộ, có được một mảnh đất cũng là chuyện có thể. Thế nhưng thực tế không dễ dàng như vậy. Nếu như đạt cấp năm thì mới dễ dàng có được.
Hải Ngõa Duy nghe xong, trong lòng thấy sảng khoái, kéo La Mông vào trong. Lữ quán liền vang lên những tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Chỉ thấy có mười mấy dong binh ăn mừng cùng mấy người bản xứ trong vùng.
"Đội trưởng Hải Ngõa Duy, ta muốn mời các ngươi đi đến khu di tích một lần. Chỗ tường bao quanh trước thành cần canh phòng, trong khu rừng um tùm thật không an toàn!” La Mông vội vã nói nhanh: “Việc này, ngươi có thể bàn bạc với tiên sinh Ba Ân Nhĩ!”
“Không có việc gì. Chúng ta vừa dịp được nghỉ dưỡng, việc này cứ để chúng ta lo.” Hải Ngõa Duy nói rất hào sảng.
"Vẫn còn phải thông qua người của Công Hội nữa, như vậy vẫn còn nhiều thời gian.” La Mông nói: “Trong thứ tự tôn ti của Công Hội, Đội trưởng cũng muốn được thăng cấp mà! Việc này quan trọng lắm!”
Nói mà không đợi trả lời, La Mông hô: “Hôm nay ta mời khách, có rượu và thịt quay!”
“Hay!” Lập tức trong lữ quan trở nên ầm ĩ.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào lữ quán. Rất nhiều người ăn uống rượu thịt bên trong, vợ chồng Mặc Đặc cũng tụm lại.
“Ơ kìa, rượu uống hết rồi thì sẽ khui thêm một vò nữa chứ!” Mặc Đặc phu nhân nói.
"Thật là uống thỏa thích!” Mặc Đặc nói có phần khó chịu. Nhìn lại, không chỉ dong binh mà những người khác trong thị trấn cũng chạy đến uống một chén, làm cho khung cảnh càng thêm hỗn loạn. “Lại chẳng có quan hệ thân thích gì.”
“Bọn họ vì La Mông mà vui vẻ, thế nhưng cũng đố kị đấy!” Mặc Đặc phu nhân vội vàng thả một miếng thịt vào trong lò nướng, nói .
Mặc Đặc nghe xong, nhìn lại, thấy quả là đúng. Rất nhiều người, tuy rằng làm như hài lòng với La Mông, nhưng mà vẻ mặt còn có chút đố kị, có một chút chua xót không nói ra ngoài miệng. Gã xuống tầng hầm phía dưới khiêng lên một vò rượu.
Dù sao thì ngay chính trong lòng mình cảm thấy vui vẻ, cũng có một chút chua chát!
Trước kia những người đi theo hầu quý tộc và kỵ sĩ thì bây giờ được gọi chung là một từ “hương thân”. Trở thành một hương thân thì có khá nhiều quyền lợi, có thể đảm nhận chức quan trong lãnh địa. Hiện tại, bất luận gia tộc cao quý phồn vinh thế nào, đều khởi đầu từ việc này. Nó có nghĩa là gia nhập vào hàng ngũ của giai cấp thống trị là bước đầu tiên để ngoi lên tầng lớp trên.
Tất nhiên, bây giờ La Mông không có lỗi gì. Hắn cần phải giành được sự thừa nhận, còn phải lãnh đạo một cái làng. Không thể gạt bỏ một hương thân đã sắn có, hắn có thể xây dựng một ngôi làng mới Với thực lực của La Mông, may ra hắn có thể tự mình trông thấy gia tộc của hắn từ cái làng đó phát triển vững chắc.
Nghĩ tới đây, ai mà không có cảm giác chua xót?
Buổi chè chén kết thúc là tới chiều. Lữ quán vắng lặng. La Mông, Pháp Phí cùng Ni Khắc ngồi một chỗ, ăn bánh và thịt, hạ giọng nói chuyện phiếm.
“Lúc nào bắt đầu tiến hành?” Ni Khắc vội vã hỏi.
“Đừng có gấp. Hiện tại trong rừng vẫn còn không an toàn. Chờ tường được vây rồi, phòng ốc được xây rồi, trâu cày tới, thì sẽ dọn sạch sẽ hết.” La Mông trả lời.
"Đúng vậy, dù sao thì cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.” Ni Khắc uống một chén, tự mình khuyên nhủ. Hắn đã đi qua chỗ đó. Di tích dựa lưng vào một ngọn núi. Xung quanh đúng là rừng cây um tùm, lại có dòng suối, nếu mà khai khẩn lên thì cũng không tệ. La Mông sớm đồng ý rằng sẽ không thu thuế má: “Nhà cửa và ruộng đất của chúng ta thì sao?”
“Nhà ngươi cũng chỉ có năm mẫu đất, không bằng giữ lại.” Pháp Phí nói: “Đây là đất ở trên thị trấn, giữ lại sau này còn có việc dùng.”
"Bây giờ cũng không sai. Thuế vụ quan tân nhậm cũng rất ít tìm chúng ta làm phiền.” Ni Khắc lạc quan nói. Địa vị của La Mông được nâng cao. Sau này tư pháp và thuế quan muốn nhúng tay vào cũng không được. Ni Khắc trên danh nghĩa là phụ giúp cho La Mông, nhưng tình hình chung chỉ có La Mông có thể quản lý.
“Pháp Phí, ngươi cũng đừng đi làm lính nữa, không bằng làm đội trưởng đội bảo vệ bên trong lãnh thổ của chúng ta. Ngươi cảm thấy thế nào?” La Mông chính thức hỏi.
"Được!” Pháp Phí thẳng thắn trả lời. Vấn đề này hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Tuy rằng lãnh thổ hiện tại rất nhỏ, nhưng La Mông sẽ phát triển không ngừng.
Rất nhiều dong binh có ý muốn được ký thác nhờ cậy vào đội trưởng. Một mai đội trưởng có thể trở nên nổi trội, bọn họ cũng tùy theo nước lên thì thuyền lên. Đây là thói quen của thế giới này. Cho nên những thành viên trong tiểu đội của Hải Ngõa Duy đều hết sức hỗ trợ đội trưởng. Trước đó vài ngày, Lam Tạp Tây cũng được đội viên đặt niềm hy vọng, đương nhiên sau cùng thất vọng cũng rất nhiều. Pháp Phí cũng không phải ngoại lệ!
“Ba Ân Nhĩ vừa nói gì?” Ni Khắc hỏi.
“Ta đem lãnh thổ ủy thác cho hắn khai phá.” La Mông uống một ngụm rượu: “Ta còn nhờ hắn mua một bộ lọ thuốc thủy tinh mới. Hiện giờ đã thiếu rồi.”
"Mất rất nhiều tiền rồi, hay là chúng ta bỏ thêm tiền túi ra?” Ni Khắc đổi ý, nhanh chóng nói.
La Mông thở dài trong đầu. Trước đây cho dù coi như là anh em huynh đệ tốt, cũng chỉ là nhờ quan hệ cá nhân, không có loại quan hệ máu mủ liên quan. Loại quan hệ như vậy tại thế giới này đã tiếp diễn trên mấy trăm năm.
« Không có việc gì. Ni Khắc, chúng ta bây giờ có rất nhiều chuyện không đủ sức làm. Trước tiên cho hắn lời ít tiền thì không thành vấn đề. Chúng ta phải có con mắt nhìn xa ». La Mông giải thích rõ: « Thật ra chuyện nhân khẩu mới là vấn đề lớn. Ba gia đình theo chúng ta, khó mà khai phá phát triển lên được. Nếu có mười gia đình thì tốt rồi. »
« Nếu như không phải vội vã tìm người, thật ra có thể liên lạc với dong binh ». Pháp Phí nói : « Ta đi đến Công Hội của dong binh, bao giờ cũng có người ở đó. »
« Được rồi, việc này ngươi làm ! » La Mông nhún vai : « Chúng ta đi thôi, không còn sớm nữa. »
Hai người càu nhàu một tiếng, vội vã mang một chút rượu theo rồi đi cùng.
Lúc này, Hải Ngõa Duy cùng Ba Ân Nhĩ dường như đã thỏa thuận xong. Ba Ân Nhĩ đi tới: “La Mông, nếu không có việc gì, hôm nay ta trở về trong nội thành. Xây dựng một ngôi làng, đủ thứ gì đó cũng rất phiền phức đấy!”
“Không có việc gì, nhưng mà hôm nay phải đi luôn?”
"Nếu vậy cũng được. Ta sẽ lập tức đi làm. Đây là việc tâm đắc của Ba Ân Nhĩ ta đấy ! » Ba Ân Nhĩ nói có chút đắc ý : « Hải Ngõa Duy bọn họ và ta sẽ cùng nhau quay trở lại . »
"Ta cũng đi theo. Vừa đúng lúc được gặp đội trưởng Hải Ngõa Duy”. Pháp Phí nói: “Vừa thuận tiện cho nhiệm vụ, cũng rèn luyện thêm.”
Những người ở tầng lớp xã hội thấp phải vật lộn, cuộc sống đều rất khó khăn gian khổ. Các dong binh có rất nhiều nhiệm vụ phải chấp hành. Bình thường lúc nhàn rỗi không phải rèn luyện vũ kỹ thì làm những nhiệm vụ nhỏ. Những nhiệm vụ này bao gồm tiêu diệt dã thú vùng lân cận, thậm chí cả việc đốn củi, săn bắn, tìm kiếm dược liệu. Sức mạnh và kinh nghiệm được tích lũy dần dần.
Bản thân Pháp Phí xuất thân từ gia tộc chiến sĩ. Việc này hắn hết sức rõ ràng. Hẳn là hắn luôn thường xuyên chú ý việc tích lũy này.
La Mông gật đầu suy ngẫm bản thân có tìm được một loài vật tương trợ hay không?
Động vật tương trợ thông qua khế ước, chia sẻ vui buồn cùng nhau, ngoài ra còn trợ giúp cho sức mạnh cho Đức Lỗ Y.
Trên lý thuyết, một Đức Lỗ Y có thể tìm một loài động vật làm vật nuôi. Nhưng đương nhiên chỉ có thể tìm thấy những loài động vật thông thường nhất, ví dụ như rắn, chuột, nhện các loại.
Có Sừng Thần Nông, La Mông không hề lo lắng về lực lượng hay mức độ linh hoạt. Dù sao thì sự biến đổi của Thần Nông Sừng tiếp tục khiến cho hắn trở nên mạnh mẽ. Thế nhưng, có một vài năng lực rất khó đạt được, ví dụ như bay trên không và trinh sát.
Sống cả đời trên địa cầu, hắn đương nhiên biết khả năng trinh sát ở trên cao, khi tất yếu thậm chí con người có thể bay trên không trốn xa, đúng là một kỹ năng vô cùng quý giá. Cho nên, La Mông khao khát giành được một loại động vật biết bay làm vật nuôi, đặc biệt loại cỡ hơn trung bình, có thể cho người bay cùng.
May ra lần trước hắn trông thấy một chùm lông đại bàng nào đó. Đúng là một loại động vật nuôi thích hợp. Nó giống như một đàn chim sinh hoạt trên vách núi cheo leo. Một con chim đại bàng trưởng thành, có thể giúp người bay trên bầu trời.
Đây là loại động vật nuôi rất tốt. Đáng tiếc là, nghe nói rằng một con đại bàng trưởng thành nhất định phải do Đức Lỗ Y cấp 7 trở lên mới có thể thu phục được đồng thời còn phải ký kết khế ước. Dẫu sao thì động vật nuôi càng mạnh, nỗ lực sức mạnh của chủ nhân càng lớn. Nếu như là một con cự long trưởng thành, coi như là cấp 21 trong huyền thoại, cũng không có khả năng gánh vác được, trừ khi là bán thần.
Hay là có thể ký kết cùng một con chim đại bàng nhỏ? Hoặc là ít nhất tìm một trứng chim rồi tự mình ấp nở. Nghĩ tới đây, La Mông quyết định đề cập với Ba Ân Nhĩ về việc trên thị trường hiện nay có loại trứng này hay không.