[Dịch]Thiên Khiển Chi Tâm- Sưu tầm
Đây là ánh nắng tươi sáng của một ngày. Lúc này khí trời càng ngày càng ấm áp. Mặt đất che phủ bởi màu sắc xanh biếc. Cành lá trên cây cũng nhú ra xanh tươi.
Người mạo hiểm trong rừng Kinh Cức càng ngày càng nhiều. Người của Công Hội tuyên cáo những nhiệm vụ. Vô số người mạo hiểm từ các địa phương xa xôi đều bị thu hút đến thị trấn hẻo lánh này.
Khác với việc những người mạo hiểm liên tiếp đến, tiệm thuốc của La Mông trên thị trấn thời gian gần đây rất yên tĩnh. Không thể nói là khách tới tiệm thuốc ít đi, mà là yên tĩnh hơn so với cảnh náo nhiệt trước đây. Bây giờ khách đến và đi đều vội vàng. Bởi vì, nhân vật trung tâm của tiệm thuốc, La Mông, thời gian gần đây không hề xuất hiện trong tiệm.
“Ni Khắc, cho ta một chai thuốc chữa bệnh. » Tiệm thuốc yên ắng hôm nay hình như đón tiếp một vị khách. Đó là một người mạo hiểm đi ra từ rừng Kinh Cức.
Ni Khắc cúi người xuống, lấy trong tủ bày ra một chai thuốc, mỉm cười: “Đây là chai cuối cùng trong ngày, mười đồng bạc.”
“Đây, đưa cho ngươi.” Vừa lấy thuốc, người mạo hiểm kia vừa đặt năm đồng bạc lên quày hàng. Sau đó hắn tò mò nhìn quanh. “Ngày hôm nay La Mông không ở trong tiệm à?”
“Hãy để La Mông yên tĩnh, gia đình Pháp Phí rất có tiếng học tập!” Ni Khắc lắc đầu: “Đã vài ngày rồi ta không thấy hắn, mỗi ngày đều đưa thuốc đến nơi ăn nơi ở hơn nửa tháng nay.”
Nhiều ngày trôi qua như vậy có biết ba nhiêu người qua hỏi nên Ni Khắc cũng không cần nghĩ mà cứ thế trả lời.
“Học tập à?” Người mạo hiểm hỏi có chút kỳ quái.
“Đúng vậy. Ba Ân Nhĩ nhờ hiệp họi pháp sư cấp cho La Mông một bộ tài liệu học về Đức Lỗ Y. La Mông đang nghiên cứu tỉ mỉ. Chờ học xong thì hắn có thể đi đến khu căn cứ!”
“Căn cứ? La Mông tự mình xây dựng lên khu căn cứ của Đức Lỗ Y ? Thật đúng là mau quá. » Mặc dù La Mông đã tự mình hoàn thành nhiệm vụ, được Nam Tước ban cho ruộng đất. Thế nhưng cùng lắm lần trước bọn hắn mới vào rừng, nên nghĩ rằng việc xây dựng căn cứ sẽ không nhanh như vậy, không nghĩ tới việc bắt đầu xây dựng.
“Đúng vậy. Bây giờ trời đã ấm áp, muốn xây dựng khu căn cứ trong năm nay, thì tất nhiên phải xây dựng càng sớm càng tốt. Có điều hiện giờ bọn họ đang tiến hành dọn dẹp mặt trên phế tích. Việc này hẳn là phải mất rất nhiều công sức đấy.”Ni Khắc nói: “May là La Mông đã tuyển rất nhiều người. Trước khi mùa hè đến, có thể tiến hành xây dựng căn cứ được rồi.”
Những lời này hắn đã trả lời lặp đi lặp lại giống nhau. Cho nên hắn cũng không suy xét như trước mà trực tiếp trả lời luôn.
“À, có đúng thế không ? Lát nữa ta phải mang rượu và đồ ăn vào trong đó xem hắn thế nào. Xem chừng trong khoảng thời gian này hẳn sẽ có nhiều việc bộn bề thì uống rượu thế nào được.” Người mạo hiểm cười ha hả, sau đó vẫy tay chào ra đi.
Nhìn người mạo hiểm kia rời đi, Ni Khắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách. Hắn đang tính lần trước tiểu đội Lam Tạp Tây vẫn còn nợ tiền. Vì mỗi tiểu đội Hải Ngõa Duy cùng tiểu đội Lam Tạp Tây cùng phân một nhóm bảo vật. Vì vậy sau sự kiện thử thách, hai đội mạo hiểm đường ai nấy đi.
Sau khi đội viên của đội Lam Tạp Tây lấy tiền rồi trở về, đồng thời thanh toán xong khoản dư, hắn liền gọi xạ thủ Tô Tạp Nhĩ rồi giữ lại, đồng thời mới tới chỗ của mình
Tiểu đội Hả Ngõa Duy nhận lời của La Mông làm bảo vệ khu vực phía sau, đồng thời tiếp tục hoàn thành các nhiệm vụ khác. Vì khu cửa vào lãnh địa của La Mông ở trong khu vực rừng rậm, nên sẽ thay phiên nhau nhận nhiệm vụ. Một nửa chấp hành nhiệm vụ, còn một nửa ở lại trên lãnh địa nghỉ ngơi. Vậy mà mọi chuyện đều lưỡng toàn.
Trong một xó, trên mặt La Lai Khắc hiện rõ tâm tình bất định. Hắn lấy ra từ trong ngực một cuốn sách.
Nhìn cuốn sách ma pháp nhập môn mà La Mông làm rơi trong tiệm thuốc bị hắn lật em vô số lần, trong mắt tên thiếu niên toát ra khát vọng mãnh liệt: “Chỉ cần cho ta cơ hội, ta cũng có thể trở thành một người có địa vị. Nhất định không phải xem chừng vẻ mặt của người khác. Thế nhưng… cơ hội, cơ hội ở nơi nào chứ?”
Lúc đầu, từ khi La Lai Khắc lén học được phép thuật kia, vì không có sách ma pháp cao hơn nên không cách nào học tiến lên được. Tính cách u buồn của hắn trước nay không dám đề cập chuyện này với người khác. Hầu như mỗi ngày mỗi khắc hắn đều ảo tưởng tự mình có thể có dịp học tập ma pháp thêm một bước nữa.
Sách ma pháp khác biệt với những sách loại khác. Loại sách này không những đắt tiền, cũng không phải chỉ cần có tiền là mua được. Do đó, tuy rằng La Lai Khắc đã học xong hai cuốn sách, nhưng vẫn chỉ ở cấp 0 pháp thuật. Hắn tự cảm thấy mình có tiềm lực ma pháp, thế nhưng, cấp pháp thuật càng cao, căn bản không có sách nên khó học xong. Vì nguyên nhân đó, tinh thần hắn gần đây không hề linh lợi.
Giấc mộng pháp sư khó có thể thực hiện khiến hắn vô cùng bị đả kích. Hơn nữa, La Mông giống như hắn, cùng từng ở tầng lớp thiếu niên thấp nhất. Hiện tại không chỉ địa vị bản thân, hắn còn ảo tưởng đến việc bản thân được người khác quan tâm và tiếng vỗ tay hoan hô, thậm chí chính mình vượt qua La Mông, trở thành một huyền thoại anh hùng trong thị trấn. Hắn, nhất định ước vọng thành một nhân vật anh hung. Về tình trạng hiện nay, La Lai Khắc rất khó chấp nhận.
Đó là lý do vì sao, cùng lúc hắn tiệp nhận việc làm một kẻ làm thuê giúp việc trong tiệm thuốc của La Mông, còn mặt khác thì hắn luôn luôn căm ghét La Mông. Hắn căm ghét vận khí của La Mông tốt hơn mình, căm ghét địa vị của La Mông, căm ghét tài sản của La Mông, căm ghét tất cả mọi thứ hiện nay của La Mông. Hắn muốn mình cũng có tất cả mọi thứ. Hắn cũng muốn trở thành tâm điểm, muốn cho cha hắn nhìn mình với cặp mắt khác.
Đố kị giống như là một con dao sắc nhọn. Lưỡi dao cắt xuyên tâm can của La Lai Khắc. Hắn phát hiện ra rằng không còn cách nào khác là phải tiếp tục học pháp thuật để thay đổi số phận bản thân. Dồn nén oán hận từ lâu rốt cục đã đến lúc bùng phát.
“Hay là, ta nên nghĩ biện pháp tự mình thay đổi vận mệnh.” Hắn lẩm bẩm tự nói, sau đó, tay cầm giẻ lau nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hầu như đồng thời, xa một chút, gia đình Pháp Phí có vẻ vắng vẻ. Vì mẹ của Pháp Phí đã mang theo em trai của hắn là Ngõa Đăng đi đến khu lãnh địa đểgiups đỡ, một vài đồ dùng sinh hoạt trong gia đình đã được chuyển đi.
Bây giờ đến chỗ ở của La Mông.
Nội thất phòng ốc đã được sửa chữa rất gọn gàng. Bốn phía có giá sách. Trên giá có bày khoảng mười bộ sách. Đây là bộ sách tài liệu giáo trình Đức Lỗ Y căn bản đáng giá một nghìn đồng vàng.
Ở giữa phòng có bày một bàn làm việc vuông vức bằng cẩm thạch. Bên cạnh bàn còn có mười mấy cái sọt. Sọt không lớn nhưng chúng đều cùng được mở đồng thời, khiến người ta ngạc nhiên. Trong từng cái sọt đều chứa dược thảo. Những mùi dược thảo trộn lỗn vào nhau cùng một chỗ khiến cho gia phòng lúc này có mùi hết sức kỳ quái.
Trên bàn đá cẩm thạch bày hai mươi mấy kiện dụng cụ thủy tinh, trong đó có một cái đang phát ra tiếng sôi sung sục kỳ lạ. Bên cạnh bàn, một thiếu niên đang cẩn thận chú ý phản ứng trong dụng cụ thí nghiệm, ngay cả hơi thở cũng hồi hộp, đứng lên ngồi xuống.
Bên trong dụng cụ thủy tinh này, một tầng khí nhạt màu lục tỏa ra, đang dần dần biến thành một loại chất lỏng trong suốt màu xanh biếc. Đồng thời nó cũng không ngừng sủi bọt. Đột nhiên làn khí màu xanh lục biến mất.
Đúng lúc này, La Mông lập tức nói lẩm nhẩm, ánh sáng xanh xuyên qua thủy tinh vào bên trong. Trong nháy mắt, chất lỏng trong đó bỗng nhiên đổi thành màu xanh thẫm rồi ngưng kết lại.
“Ha Ha! Thành công rồi!” La Mông vừa thấy thế, lập tức không nhịn được, cười phá lên.
Cẩn thận xem loại thuốc ở trong bình, rồi đóng thật chặt lại. Đây là “Thuốc giải độc”, mỗi bình giá mười đồng bạc. Tất cả hoàn tất, La Mông thở ra hài lòng, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trên bàn đá cẩm thạch bày ra dãy dụng cụ thủy tinh. Đây đó bày la liệt cái phễu, cốc chịu nóng, ống nghiệm, đồ chưng cất cùng bộ sách. La Mông lộ ra vẻ hài lòng: “Hoàn hảo, đáng giá. Học hết toàn bộ sách, ta xứng đáng với danh hiệu Đức Lỗ Y”.
Mười cuốn sách, giá trị một nghìn đồng vàng, bằng một vạn đồng bạc, nhưng cũng có thể mua hơn một trăm con trâu. Tri thức tại thế giới này chính là bằng chứng cho sức mạnh. La Mông đã đọc xong xuôi mười quyển sách, liên quan đến nguyên lý căn bản của Đức Lỗ Y, cơ sở tri thức, thảo dược tri thức cùng một số cách bào chế thuốc căn bản. Những gì Kiệt Pháp giáo dạy lúc trước, khoảng chừng một phần tư trong đó.
Nguyên là Sừng Thần Nông của La Mông có số liệu là 13, tương đương với chỉ số thông minh 133 trên địa cầu. Bây giờ hắn đã cải tạo lại, tăng lên 14, chẳng khác nào chỉ số 145 trên địa cầu.
Trong bài trắc nghiệm trí thông minh điển hình, bình quân chỉ số thông minh thì phân nửa có chỉ số từ 9 cho đến 20 là 1230 người chiếm 7%, 1340 người chiếm 3%. Số người còn lại có chỉ số hơn 140. Vì vậy trí lực 14 đã là trong 200 cá nhân nhân tài rồi.
Sự thay đổi này không trực tiếp thể hiện trong kế sách và sự từng trải. Thế nhưng La Mông rõ ràng cảm giác được rằng học tập dễ dàng hơn rất nhiều. Nửa tháng nay, hắn đã nghiên cứu hơn phân nửa mười quyển sách. Tuy rằng chưa thấu hiểu hết nhưng cũng ghi nhớ được.
Thuốc giải độc, một trong mười phương thức bào chế trong sách, vừa được thực nghiệm thành công, lại có khả năng tăng thêm chủng loại trong tiệm thuốc.
Đương nhiên, thí nghiệm chất xúc tác trên địa cầu thành công, có thể thêm vào nhiều chủng loại thuốc. Với những thành phần thiên nhiên, có thể tăng phẩm chất của thuốc giải độc, nâng cao một phần. Thế nhưng, thêm vào nhiều ít bao nhiêu, có đúng một phần mười hay không, còn phải tùy vào thực tế - vết thương độc của Tô Tạp Nhĩ, phải chậm rãi điều trị.
Bây giờ La Mông ăn mặc tuy rằng không lôi thôi, thế nhưng cũng tuyệt đối không sạch sẽ giống như bình thường. Một bên thân áo dài dính không ít mảnh vụn dược thảo. Thậm chí, khi hắn tránh luồng hơi bắn ra nhưng không kịp tránh thuốc bột, lúc này khi hắn cười không ít bột phấn rơi xuống.
Trong tình huống này, La Mông tự cười bản thân. Hơn hết, thấy việc nửa tháng mà có thể nghiên cứu chế tạo ra thành quả, trong lòng hắn thật cao hứng.
Lúc trước Ni Khắc nói cho hắn, là trong tiệm thuốc thiếu một ít loại thuốc, hắn thận trọng nghĩ tới sau đó, nếu loại thuốc này có thể nghiên cứu chế tạo thì nhất định sẽ được hoan nghênh. Hơn nữa trong tiệm thuốc thiếu một vài chủng loại. Hắn bàn giao với Ni Khắc và Pháp Phí vài câu xong thì lao vào nghiên cứu trong nửa tháng.