Giáo Chủ Đích Thối Hưu Nhật Thường

Chương 58 : Khác Thường


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mặc dù người đứng trước mặt chỉ khoác lên mình áo vải, khuôn mặt lộ ra mỉm cười. Nhưng Lý Hoài Không nhắm mắt cũng nhận ra cái thằng này là kẻ khi xưa lực ép thiên hạ quần hùng không ngóc đầu lên nổi, Giáo Chủ Ma giáo Vương Dã! Chiếc áo khoác đen ngày nào đã đổi thành áo vải, nhưng khí phách đó như cũ không thay đổi. Khuôn mặt lạnh lùng khi xưa đã chuyển sang vẻ mặt tươi cười, dù vậy Lý Hoài Không vẫn không quên được mùi máu tanh nồng nặc. Trong chốc lát, hắn cảm thấy hai chân có chút mềm nhũn. Đứng trước mặt là một cựu ma đầu đã từng hung danh hiển hách, dù là Giáo Chủ Thánh Hỏa Giáo cũng khiến hắn vô cùng sợ hãi! Hắn rốt cuộc không đứng thẳng được, hai chân khẽ cong quỳ xuống trước mặt Vương Dã: "Lý Hoài Không, bái kiến. . ." "Ài nha, xin mời đứng lên!" Không đợi Lý Hoài Không nói dứt lời, Vương Dã tiến lên mấy bước, lập tức đỡ lấy: "Ngươi không cần khách khí như vậy, ta người này vốn thiện tâm, thấy một con chó ngã ven đường cũng muốn tìm cách cứu giúp một phen, huống chi là một người sống sờ sờ như ngươi?" "Phi!" Nghe lời nói Vương Dã đầy sự giả tạo, A Cát quay đầu thấp giọng nói với Bạch Lộ Hạm: "Mới khi nãy còn mạnh miệng đòi cuốn chiếu người bệnh ném ra bãi tha ma, bây giờ mẹ nó đã biến thành đại thiện nhân!" "Đúng đấy, da mặt lão tham tài dày ngang tường thành, thật sự là không biết xấu hổ. . ." Bạch Lộ Hạm mở miệng phụ họa. "Ngươi nói nhỏ một chút!" A Cát nhỏ giọng khuyên: "Để chưởng quỹ nghe thấy, coi chừng bị trừ tiền công!" ? ? ? Ngay lúc A Cát đang xì xào bàn tán với Bạch Lộ Hạm, Lý Hoài Không lại sững sờ. Hắn thấy Vương Dã đang mỉm cười với mình liền mộng bức. Tình huống như vậy là sao, alo alo? Giáo Chủ Ma giáo sát phạt quả quyết ngày xưa đâu rồi, sao bây giờ lại trở thành thiện lương yêu hòa bình, hòa ái dễ gần rồi? Dường như không thể tin được chuyện trước mắt, Lý Hoài Không nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi. Lập tức một cỗ đau đớn the thé truyền đến. Không phải hư ảo! Cảm nhận được tí xíu đau đớn, Lý Hoài Không nghĩ âm thầm trong lòng. Mình còn cảm giác đau, tất nhiên không có nằm mơ. Lão nhân thường nói một người sau khi chết vẫn giữ lại cảm giác lúc còn sống. Người làm việc thiện tích đức sẽ vào thế giới cực lạc hưởng thụ hạnh phúc vĩnh hằng, kẻ làm việc ác sẽ xuống Địa Phủ chịu đựng tra tấn vô hạn. Mình hẳn đã chết đi, hồn phách bị Âm Sai câu xuống Mười Tám Tầng Địa Phủ? Tên sát tinh này có lẽ được dạy dỗ bởi Thập Điện Diêm Vương nên tính tình triệt để thay đổi, hiện tại biết hối lỗi sửa sai? Đúng ròi. . . Nhất định là như vậy. . . Thập Điện Diêm Vương, công chính nghiêm minh, thưởng thiện phạt ác, không ai có thể trốn thoát. Cho dù đại ma đầu Vương Dã từng giết người như ngóe cũng bị chỉnh đốn thành ngoan ngoãn! Lý Hoài Không dần dần yên ổn trong lòng, hắn nhìn Vương Dã, mở miệng chào hỏi: "Giáo. . ." "Nếu dám để lộ thân phận của ta, khiến ngươi sống không bằng chết!" Không đợi Lý Hoài Không dứt câu, giọng nói Vương Dã truyền đến bên tai. Lý Hoài Không run lên, vội vàng liếc Vương Dã. Chỉ thấy thằng này vẫn như cũ thân thiện mỉm cười, nhưng hai mắt nhìn mình chằm chằm tràn đầy tính uy hiếp. Ùng ục! Lý Hoài Không không kìm lòng nuốt một ngụm nước miếng. Hắn bây giờ mới phản ứng kịp thời. Nơi này không phải U Minh Địa Phủ, mình vẫn còn ở trần gian. Bất quá lại rơi vào trong tay Vương Dã. . . Đúng là chân trước vừa đến Quỷ Môn quan, chân sau bước vào Điện Diêm Vương. Khi nãy chỉ có một đám tiểu quỷ vây giết mình, hiện tại đã đụng phải tổ tông của quỷ. Lý Hoài Không cắn răng một cái, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Hắn nhìn Vương Dã, lắp ba lắp bắp: "Đa tạ ơn. . . Ơn cứu mạng của Vương chưởng quỹ!" "Ngươi xem đi." Bạch Lộ Hạm cười nói: "Hắn cười thật vui vẻ nha!" "Ài nha, đã nói là ngươi không cần khách sáo cơ mà!" Vương Dã vẫy tay cười: "Ai bảo ta trời sinh chính là tâm địa Bồ Tát đây?" "Bất quá, ta dẫu sao cũng tự mình hút ra máu độc giúp ngươi, nếu cảm thấy băn khoăn, đưa tám - mười lượng vàng chứng tỏ tâm ý không phải không được. . ." "Tám - mười lượng vàng? !" A Cát giật mình: "Lão tham tài, ngươi nghèo đến điên rồi hả?" Nói xong, A Cát quay đầu nói với Lý Hoài Không: "Vị khách quan này, hắn chính là nói nhảm, ngươi không cần quan tâm đến!" "Không dám, không dám. . ." Lý Hoài Không vội vàng tìm tòi trên người, sau đó móc ra vài miếng vàng lá: "Đây là một viên vàng lá trị giá mười lượng, ta ra ngoài vội vàng nên trên thân chỉ có từng này, liền đưa hết cho Vương. . . Vương chưởng quỹ, trả ân cứu mạng!" Lý Hoài Không hai tay đưa vàng cho Vương Dã. "Ngươi xem lại bản thân mình!" Vương Dã trách móc A Cát: "Ngươi xem vị khách nhân này quá thành thật, ta nói đùa một cậu, hắn lại xem là thật. . ." "Còn tiểu vương bát đản nhà ngươi, mỗi ngày không có chuyện gì làm liền đi chọc giận lão tử!" Nói xong Vương Dã quay đầu mỉm cười với Lý Hoài Không: "Ta nhìn ngươi trung thực đôn hậu, có hứng thú ở lại chỗ này làm công hay không!" Phù phù! Lý Hoài Không trực tiếp quỳ gối xuống: "Vương. . . Vương chưởng quỹ, xin tha thứ cho ta không thể đáp ứng. . ." Nói xong, Lý Hoài Không chuẩn bị dập đầu. "Khách quan không cần phải như thế. . ." Thấy hành vi của hắn, A Cát vội vàng tiến lên đỡ dậy: "Thân thể ngươi đang suy yếu, không cần cử động nhiều" "Còn nữa, chưởng quỹ không phải Thiên Vương Lão Tử, dù là đại ân cứu mạng cũng không cần quỳ lạy hắn như vậy. . ." "Ê mậy, ta chỉ là đùa một chút. . ." Vương Dã cười cười: "Không ngờ khách quan lại quá thật thà. . ." Giọng điệu của hắn có chút cười đùa cợt nhả, khuôn mặt tỏ vẻ không quan trọng lắm. Nhưng bên trong ánh mắt toác ra vẻ thâm trầm. Thánh Hỏa Giáo không phải thuộc hạ của Ma giáo, nhưng Lý Hoài Không cực kì e ngại đối với mình. Dù không đến mức khúm núm nịnh bợ nói gì nghe nấy, nhưng để hắn nghe lời cũng cực kì đơn giản. Mới đùa vài câu, Lý Hoài Không đã thực sự tin tưởng làm theo. Nhưng lần này hắn vậy mà quỳ xuống từ chối làm công, tất có chuyện khác thường bị che giấu. Liên tưởng đến Lý Hoài Không đột nhiên rửa tay gác kiếm sau đó bị giới hắc đạo truy sát. Trong đó khả năng có chuyện bí mật mà mình không rõ. Vương Dã thở dài một tiếng. Thôi, dù sao đã từng là cố nhân Đợi đến lúc không có ai làm phiền, hỏi hắn có cần giúp đỡ gì không. . .