Hám Đường

Chương 32 : Tử chiến Lam Điền (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trời vừa sáng mang vệt nắng đầu tiên chiếu vào tường thành huyện Lam Điền, đôi mày Nghiêu Quân Tố nhíu lại thành một nhúm. Bên ngoài thành, quân Sử Vạn Bảo vũ khí đầy đủ đã tụ tập. Các binh sĩ giơ cao khí giới công thành, chậm rãi đẩy về phía tường thành. Nghiêu Quân Tố minh bạch một trận đại chiến sắp sửa bắt đầu, mệnh lệnh của điện hạ là tử thủ 2 ngày, Sử Vạn Bảo đã lãng phí 1 ngày hôm qua, bất cứ giá nào cũng phải giữ vững ngày hôm nay. Rất nhanh một tráng hán cưỡi chiến mã xuất hiện trước mắt Nghiêu Quân Tố. Phía sau y là một lá cờ có viết chữ "Sử". "Hóa ra là Sử Vạn Bảo!" Nghiêu Quân Tố cười lạnh. Lý Tập Dự đứng bên cạnh nói: "Người này vốn có tiếng anh dũng, không thể xem thường!" Nghiêu Quân Tố chỉ về phía trước nói: "Y mang theo 5000 người, không biết muốn đánh Lam Điền thế nào?" Rất nhanh, Sử Vạn Bảo đã cho đáp án. Sử Vạn Bảo chia quân làm 4 đội, chủ lực ở bắc môn, y nhận thấy tường thành bắc môn hư hại tương đối nặng cho nên tập trung toàn lực tiến đánh bắc môn. Còn lại 3 cửa y chia ra 500 người mang theo thang mây, giả vờ đánh nghi binh. Nghiêu Quân Tố cũng không thuận theo trò này của y, chia quân làm 5 đội, chia đều thủ vệ các cửa, còn lại 1 đội dùng làm dự bị. Tiếng trống vang lên ù ù, Sử Vạn Bảo vung tay lên, nhóm đầu tiên 500 người tạo thành đội ngũ giơ thang mây xông về phía bắc môn. Để đảm bảo các binh sĩ có thể xông tới tường thành dựng lên thang mây, Sử Vạn Bảo phái ra 1000 bộ cung thủ tiến hành áp chế quân Tùy trên thành trì. Nghiêu Quân Tố chỉ cười lạnh một cái. Hắn chiếm ưu thế thành trì, thủ hạ lại càng không thiếu bộ cung thủ. Đối mặt đại quân Sử Vạn Bảo, bọn bộ cung thủ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, kéo căng dây cung. 500 bước, 400 bước, 300 bước, Nghiêu Quân Tố lạnh lùng tính toán, khi phản tặc xông vào tầm bắn của bộ cung thủ, thẳng băng cánh tay của Nghiêu Quân Tố đột nhiên hạ xuống, "Bắn!" Theo thanh âm của Nghiêu Quân Tố, bộ cung thủ quân Tùy nhao nhao thả tay, dây cung đang kéo căng búng ra, mưa tên màu trắng phun ra đánh về phía bộ đội địch nhân đang công thành. "Nâng thuẫn!" Trong binh sĩ công thành, đội trưởng hét lớn một tiếng, binh sĩ giơ mộc thuẫn trong tay chặn trước người. "Đoạt đoạt đoạt!" Đầu mũi tên phóng tới, ghim vào mộc thuẫn, mũi tên rung lên bần bật. Cũng không phải là không có thương vong, dù sao năng lực phòng ngự của mộc thuẫn không phải tốt lắm, mà quân đội Sử Vạn Bảo thiếu thốn thiết thuẫn, hơn nữa thiết thuẫn rất nặng, không thích hợp với công thành cho nên dưới mưa tên của quân Tùy vẫn có thương vong. Có binh sĩ bị bắn trúng cánh tay, máu tươi nhuộm đỏ áo bào, có người bị bắn trúng lồng ngực, rên rỉ ngã xuống, còn có người bị trung vào mặt, cổ họng, chưa kịp hừ một tiếng đã đứt hơi ngã xuống. Nhưng càng có nhiều binh sĩ không thèm để ý đến mưa tên của quân Tùy, bước qua thân thể huynh đệ, không chút sợ hãi đi về phía tường thành. Rất nhanh, cung nỗ thủ do Sử Vạn Bảo phái ra thừa dịp khoảng trống xạ kích của quân Tùy cũng bắt đầu bắn trả. Quân Tùy nhao nhao trốn dưới mái tường chắn, tránh né mưa tên của quân địch. Sau mấy vòng bắn nhau của song phương, quân Tùy bắt đầu xuất hiện thương vong. Mà lúc này bộ đội công thành thừa cơ hội đã vượt qua sông hộ thành, đem thang mây gác lên tường thành. Trong lòng Sử Vạn Bảo mừng rỡ, hắn sai người đánh trống gõ trống to càng vang dội, tiếng trống ù ù truyền lại từ xa khích lệ sĩ khí binh sĩ. "Các huynh đệ, xông lên đi!" Một tên binh lính gào thét, kẹp chặt cương đao trong tay, nhanh chóng leo lên thang mây, bò lên phía trên. "Cản bọn hắn lại!" Nghiêu Quân Tố rút hoành đao, đích thân mang theo binh sĩ chém giết trên tường thành. Binh sĩ quân Tùy nhao nhao rút hoành đao, giáp lá cà với quân dịch. Lúc này quân cung nỗ tiễn của Sử Vạn Bảo đã ngừng bắn, hai bên tiến vào giai đoạn đánh giáp lá cà. Thế công của quân đội Sử Vạn Bảo rất mạnh, các binh sĩ liều mạngleo lên tường thành, còn trong tay quân Tùy huơ hoành đao liều mạng ngăn cản kẻ địch. Có binh sĩ lại dùng đao liên tục chém thang mây, muốn phá hủy thang mây. "Đùng!" Chàng mộc nện vào cửa thành, dường như quân Tùy không có an bài binh sĩ thủ vệ cửa thành, càng không có bịt kín cửa thành. Điều này khiến trong lòng đội trưởng phụ trách phá cửa thành có chút cao hứng, y chỉ huy binh sĩ liên tục nện vào cửa thành. Mà hai bên cửa thành binh sĩ quân Tùy liên tục xạ kích, muốn tiêu diệt cánh quân này. "Xoa!" Một thanh âm vang lên, cửa thành rốt cuộc bị nện gãy chốt cửa. Dù cho đang tronng tiếng giết rung trời, đội trưởng vẫn nghe được âm thanh giòn vang này. Trong lòng của y càng thêm cao hứng, hô to lui lại, nện thêm lần nữa, cửa thành ầm ầm mở ra. "Cửa thành đã mở!" Đội trưởng la lên. Lúc này, quân Tùy lại bắn đến một trận mưa tên. Sử Vạn Bảo nhìn thấy tình huống này, y vung tay lên, lại thêm 500 binh sĩ xung phong lên. Đây là một cánh khinh kỵ binh, tốc độ vô cùng nhanh. Sử Vạn Bảo biết chỉ cần cánh kỵ binh này giết vào trong thành thì đại thế của quân Tùy sẽ mất. Tốc độ kỵ binh rất nhanh, chỉ một cái chớp mắt đã cách cửa vào có 200 bước. Mà lúc này, bộ đội công thành đang ra sức mở cửa thành, cũng đã chặt đứt dây thừng cầu treo để kỵ binh có thể xông vào trong thành nhanh nhất. "Các huynh đệ, giết vào! Nữ nhân bên trong đang chờ chúng ta a!" Một kỵ binh hô hào. Gót sắt như gió, khoảng cách 200 bước chỉ là chớp mắt, binh lính công thành cũng tránh qua một bên để tránh bị kỵ binh ngộ thương. Nhưng một khắc sau đó, kỵ binh vừa xông vào cửa thành liền phát sinh một tiếng nổ kinh thiên động địa, chỉ thấy kỵ binh phóng vào cửa thành, móng ngựa vừa đạp lên mặt đất thì mặt đất bỗng sụp xuống, chiến mã gào thét, các kỵ sĩ chưa kịp phản ứng đã ngã vào trong hố sâu. Trong hố sâu cắm đầy cọc gỗ nhọn hoắc. Tên kỵ sĩ kia vừa rơi vào trong hố đã hét thảm một tiếng, thân thể bị cọc gỗ đâm xuyên thành vô số lỗ thủng, chiến mã cũng ngã xuống không dậy nổi. "Giá!" Khi 4-5 tên kỵ sĩ phía trước ngã xuống đất, kỵ sĩ phía sau vội vàng thúc 2 chân vào bụng ngựa, hy vọng chiến mã có thể vượt qua hố sâu. Các kỵ sĩ mang theo thần sắc tuyệt vọng rơi vào trong hố, bị cọc gỗ đâm thủng thân thể. Lúc này, đông đảo kỵ sĩ đã chạy đến, tiếng vó ngựa như sấm, như ong vỡ tổ công kích về phía cửa thành, không có khả năng quay lại, các kỵ sĩ chỉ có thể liều mạng xông về phía trước, dùng sinh mệnh chính mình cùng chiến mã lấp đi hố sâu. Rất nhanh, sau khi trả giá thương vong hơn trăm người, mấy cái hố sâu đã lấp đầy thi thể. "Giết, giết sạch bọn chúng, báo thù cho các huynh đệ!" Một tên tướng lĩnh thân mặc áo giáp hô to. Y là quan chỉ huy cánh kỵ binh này, trông thấy các huynh đệ trúng kế mà chết, trong lòng hắn thống khổ đến cực điểm. Hiện tại hắn chỉ muốn giết vào trong báo thù cho các huynh đệ. Thế nhưng tiếp theo trong một cái chớp mắt, lại có dị biến xảy ra, mấy cái thùng lớn bay tới, nước bên trong bắn ra bốn phía. Tiếp theo, mấy cây đuốc ném tới, chỗ cửa thành lập tức ánh lửa hừng hực, chiếu sáng chân trời! "Đáng chết!" Người kia nói, chỉ trong nháy mắt lửa lớn đã tràn ra cửa thành, trên con đường đi vào cửa thành đều là lửa! Ở phía xa Sử Vạn Bảo cũng nhìn thấy tình hình. Trong lòng y kinh hãi, âm thầm mắng Nghiêu Quân Tố giảo hoạt, lại cử thêm 500 binh sĩ công thành. Nhưng khi 500 binh sĩ gào to xông trận, trên tường thành quân Tùy lại đem dầu sôi đổ xuống. Dầu sôi văng vào mặt, vào tay binh sĩ, trong khoảnh khắc đã xông lên một mùi cháy khét. Binh sĩ công thành kêu to, nhao nhao từ trên thang mây lăn xuống, không ngừng lăn lộn ở dưới tường thành, kêu la thảm thiết. Bắp thịt trên mặt, trên tay của bọn hắn bị bỏng, mà trong dầu sôi lại có bỏ thuốc, khiến bắp thịt hư thối rất nhanh, chỉ còn lại xương trắng trơ trọi. Sử Vạn Bảo giận dữ, y đã ném gần 1500 người vào tấn công bắc môn nhưng lại không có chút hiệu quả, nhất là khi đánh vỡ bắc môn, 500 kỵ binh sắp đánh vào huyện Lam Điền, trong lòng y đã tràn đầy khoái ý. Y vốn cho rằng công lao trận chiến này đã nằm trong tay. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, quân Tùy lợi dụng hố sâu cắm đầy cọc gỗ, lại thêm dầu sôi dẫn ra lửa lớn đã dễ dàng ngăn cánh kỵ binh này ở ngoài cửa thành. Điều này khiến Sử Vạn Bảo rất đau lòng, phải biết là cánh kỵ binh này là dòng chính của hắn. Thật vất vả hắn mới có 500 kỵ binh này, thế nhưng lần này tử thương ít nhất 100 người, làm sao không khiến Sử Vạn Bảo đau lòng? "Tấn công cho lão tử!" Sử Vạn Bảo hét lớn một tiếng. Y đột nhiên đứng dậy, giơ lên Kim ti đại hoàn đao trong tay. Rất nhanh, 1000 binh sĩ trùng sát về phía tường thành. Lúc này ngoại trừ 1500 tên binh sĩ đánh nghi binh ở 3 cửa còn lại, Sử Vạn Bảo đã ném vào 3000 tên lính, bên cạnh y chỉ còn 500 binh lính. Nhìn thấy 1000 binh sĩ do Sử Vạn Bảo ném vào, Nghiêu Quân Tố chỉ cười lạnh một tiếng. Hắn vung tay lên, lập tức dân phu dưới tường thành nhao nhao xông lên, lúc quân Sử Vạn Bảo đạp lên thang mây, vô số dân phu nhao nhao ném ra cái hũ trong tay. Dầu trong hũ văng ra, tưới vào thân sĩ binh quân của Sử Vạn Bảo, vô số binh sĩ kêu thảm ngã xuống. Nhưng lực trùng kích của 100 binh sĩ thể hiện càng lớn, sĩ khí quân Sử Vạn Bảo lại cao hơn rất nhiều. Các binh sĩ vẫn không sợ chết trùng sát lên. Thời gian dần trôi qua, dân hộ đã ném hết hũ dầu trong tay, dầu sôi dưới tường thành đã không còn lại bao nhiêu. Lực công kích của quân Tùy hơi yếu bớt, quân địch liền thừa thế xông lên. Trong khoảnh khắc đã có vài chục tên chiến sĩ dũng mãnh leo lên đầu tường, chém giết với quân Tùy. Theo chân những binh lính này, ngày càng nhiều địch nhân leo lên đầu tường, chém giết với quân Tùy. Nghiêu Quân Tố nhìn thấy tình huống này, vẻ mặt không đổi hạ lệnh: "Phóng hỏa!" Binh sĩ bên cạnh nghe lệnh, nhao nhao đem bó đuốc ném xuống. Lúc này sông hộ thành đã bị máu tươi nhiễm đỏ, còn dầu thì nổi lên trên, bó đuốc rơi lả tả trên sông hộ thành, dưới tường thành dầu lập tức bắt lửa. Trong chớp mắt, lửa lớn mang theo sương mù xông thẳng lên trời. Sử Vạn Bảo nhìn thấy tình hình này liền muốn ngã ngựa. Y từng dẫn đầu binh sĩ tiến đánh qua các huyện Huyền, Vũ Công, quân coi giữ ở các huyện này cơ bản không ương ngạnh như thế. Chỉ cần ra sức tiến công, nhiều nhất nửa ngày đã có thể đánh hạ. Thế nhưng giờ phút này, đối mặt Nghiêu Quân Tố tử thủ, đối mặt tổn thất thật lớn, sắc mặt Sử Vạn Bảo trở nên xanh xám. Y từng khoe khoang khoác lác nói chỉ cần 5000 người, chỉ trong nửa ngày sẽ đánh hạ Lam Điền. Nhưng bây giờ lực lượng binh tướng của y đã đầu nhập hầu như không còn, đổi lại chỉ là từng chồng xương trắng dưới huyện Lam Điền! Bất tri bất giác, chiến mã của y đi thẳng về phía trước, y dùng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn đầu tường bao phủ đầy khói đặc. Mà lúc này, vì bị lửa lớn ngăn cản quân Sử Vạn Bảo chỉ có thể lui lại. Binh sĩ leo lên đầu tường không có viện quân, liên tiếp bị quân Tùy giết chết. Hoành đao trong tay Nghiêu Quân Tố nhuộm đầy máu tươi. Mặc dù đánh lui quân địch nhưng Nghiêu Quân Tố hắn hiểu đây mới chỉ là bắt đầu.