Tây Sơn Hoàng Triều
Lại nói về Thái sư Bùi Đắc Tuyên, sau khi y từ trong cung trở về nhà thì sắc mặt rất là vui mừng bởi vì trong buổi nói chuyện Bùi Thái Hậu đã đáp ứng với y rằng sẽ khuyên bảo Cảnh Thịnh đồng ý cho Đại tổng quản Trần Quang Diệu cùng với Đô đốc Bùi Thị Xuân thống lĩnh mười vạn quân rời kinh tiến đánh Diên Khánh. Lần này có Bùi Thái Hậu đứng ra cam đoan, Thái sư Bùi Đắc Tuyên liền cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, sự việc của Trần Quang Diệu xem như đã chắc đến tám chín phần là sẽ thành công, mọi việc cho đến bây giờ đều diễn ra thuận lợi đúng như những gì mà y toan tính khiến cho lòng y cảm thấy rất là phấn chấn, cho nên dù là mới vừa về tới y cũng không chịu nghỉ ngơi mà vội cho người đi mời quan nội thị Vũ Tâm Can đến nhà, hai người đóng cửa ở trong thư phòng bí mật bàn mưu tính kế cả một buổi trời.
Khí trời về chiều ở kinh thành Phú Xuân ngày hôm nay khá là dễ chịu, lúc này ở trên đường cái có một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi về phía phủ Thái Sư, Bùi Xuân Hoa ngồi ở trên xe ngựa nhẹ nhàng vén rèm lên, khẽ nhắm hờ đôi mắt xinh đẹp đón làn gió mát phả vào mặt, ánh nắng chiều muộn từ trên cao chiếu xuống vươn vãi lên từng góc nhỏ của đô thành nhuộm cảnh vật thành một màu ngọc bích đỏ thẫm, cho dù thiên hạ hiện tại đang ở trong hoàn cảnh loạn lạc nhưng ở chốn kinh thành này vẫn có thể thấy được sự yên bình hiếm có, chỉ là ẩn giấu dưới sự bình yên ấy là vô số mạch nước ngầm đang cuộn trào mạnh mẽ.
Gió mát nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt, vuốt ve mái tóc, trong lòng Bùi Xuân Hoa cảm thấy rất là thoải mái, nàng tưởng tượng bản thân mình như đang hóa thành một chú chim đón gió, cất cao đôi cánh tung bay tự do ở trên bầu trời trong xanh, nơi chỉ có nắng ấm và mây trắng mà không có nỗi phiền muộn của nhân gian, trong khoảnh khắc đột nhiên nàng khẽ nở một nụ cười xinh đẹp, mỹ nhân như ngọc nhất tiếu khuynh thành, nụ cười đó của nàng khiến cho những người đi lại ở trên đường cho dù là nam hay nữ chỉ cần vô tình nhìn thấy đều không tránh khỏi rơi vào trạng thái thất thần si mê.
-Xuân Hoa, nàng hãy coi chừng bị cảm lạnh, chúng ta sắp đến nơi rồi!
Ngô Văn Sở nhẹ giọng nói, từ phía sau nhẹ nhàng choàng lên người nàng một chiếc áo choàng lông cáo trắng muốt, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy sự yêu thương. Bùi Xuân Hoa mỉm cười gật đầu, nàng bỏ rèm xe xuống tựa đầu lên vai của Ngô Văn Sở, sắp gặp được cha mẹ trong lòng nàng cảm thấy rất là vui vẻ. Ngô Văn Sở cũng bị tình cảm của nàng cảm động lây, y dùng đôi tay mạnh mẽ của mình ôm chặt lấy nàng, mặc dù giờ phút này trong lòng y đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc thế nhưng nơi đáy mắt vẫn lấp lóe một tia sầu lo, y biết rõ có những việc sớm muộn gì y cũng phải đối mặt không thể trốn tránh mãi được nhưng y không ngờ rằng nó lại đến sớm như thế. Lần này, Thái sư Bùi Đắc Tuyên đột ngột triệu y tới nhà nói là có chuyện quan trọng muốn y đi làm, nhiều lần nghe được Bùi Đắc Tuyên và quan nội thị Vũ Tâm Can nói chuyện với nhau y cũng đã lờ mờ đoán ra được Bùi Đức Tuyên đang toan tính điều gì, chỉ là y không muốn nghĩ nhiều mà thôi, y đã quá chán ghét chốn quan trường chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh Bùi Xuân Hoa.
Xe ngựa chẳng mấy chốc đã dừng lại trước cửa phủ Thái Sư nằm phía nam sông Hương, nơi đây vốn trước kia chính là chùa Thiền Lâm nhưng lại bị Bùi Đăc Tuyên chiếm đoạt làm của riêng và sai người sửa sang lại, từ cánh cổng nặng nề cho đến hai con nghê đá to lớn đứng gác trước cửa, không khó để người ta có thể đoán ra được mức độ xa hoa phía bên trong của nó. Ngô Văn Sở mới vừa dìu Bùi Xuân Hoa bước xuống xe đã thấy có người hầu chạy tới đón tiếp, dẫn hai người đi đến phòng ăn lớn của gia đình, ở nơi đó Bùi Đắc Tuyên đã bày sẵn một bàn tiệc đoàn viên thịnh soạn. Ăn uống trò chuyện vui vẻ xong cũng là lúc tiệc tan, Bùi Đắc Tuyên dẫn theo Ngô Văn Sở di đến thư phòng, sau khi phân chủ thứ ngồi xuống và đuổi hết đám người hầu ra ngoài, Bùi Đắc Tuyên mới cất lời hỏi thăm:
-Hai con dạo này tốt chứ, cha thấy Xuân Hoa hình như có hơi gầy đi thì phải?
Ngô Văn Sở vội đáp lời:
-Thưa cha, vợ chồng chúng con vẫn khăng khít với nhau, có điều Xuân Hoa dạo này hơi kén ăn cho nên mới ốm đi đôi chút, con đang cho tuyển thêm vài đầu bếp mới về phủ để cải thiện việc ăn uống cho nàng.
Bùi Đắc Tuyên gật đầu nhưng sau đó chợt thở dài lo lắng:
-Văn Sở, chuyện lần này con phải giúp cha nếu không nhà chúng ta chỉ có con đường chết, cha già rồi có chết cũng không sao nhưng Xuân Hoa nó còn rất trẻ, tương lai còn dài, cha không đành lòng liên lụy nó.
Ngô Văn Sở nghe đến việc Bùi Xuân Hoa có thể bị hại chết, liền như mèo bị giẫm phải đuôi, y trừng mắt lên phẫn nộ quát:
-Kẻ nào? Kẻ nào dám hại Xuân Hoa, cha nói đi, con một kiếm chém chết hắn.
Bùi Đắc Tuyên thấy Ngô Văn Sở như vậy, trong lòng không khỏi đắc chí cười trộm nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ sầu lo, qua một khoảng thời gian, gã thấy hỏa hầu cũng đủ rồi mới ra hiệu cho Ngô Văn Sở bình tĩnh lại, sau đó nói:
-Con còn nhớ Trung thư lệnh Trần Văn Kỷ chứ? Cha được người mật báo rằng trong khoảng thời gian này Trần Văn Kỷ thường xuyên liên hệ với một số trọng thần thân thiết dường như y đang âm mưu chuyện gì đấy.
Ngô Văn Sở trầm mặc:
-Trung thư lệnh Trần Văn Kỷ chỉ là một giới thư sinh trói gà không chặt lại chẳng có binh quyền thì có thể làm nên chuyện gì, chốn kinh thành này chẳng phải đã nằm trong bàn tay của cha rồi ư?
Bùi Đắc Tuyên lắc đầu:
-Cha làm sao có thể sợ một gã thư sinh như Trần Văn Kỷ nhưng mà cha không ngờ đến Bộ Lại lại điều hắn đến trấn Mỹ Xuân, nơi đó có Đặng Văn Long trấn thủ hơn nữa người cha e sợ hơn cả đó chính là bạn tốt của gã là Đại đô đốc Vũ Văn Dũng đang trấn giữ Bắc Hà kia, nếu mà Trần Văn Kỷ có thể liên kết bọn họ lại với nhau đồng thời khởi binh về kinh thì nguy to.
Ngô Văn Sở nghe Bùi Đắc Tuyên nói xong, nghĩ kỹ lại liền cảm thấy sợ hãi, Trần Văn Kỷ thực sợ có thể xúi Vũ Văn Dũng và Đặng Văn Long làm như thế, y không sợ đối đầu với Vũ Văn Dũng hay Đặng Văn Long ở trên chiến trường mà lo sợ cho an nguy của Bùi Xuân Hoa, ở trong sự đấu tranh tàn khốc này, mọi âm mưu quỷ kế đều có thể thực hiện, một người con gái yếu đuối như nàng thực sự rất dễ dàng gặp nguy hiểm. Chỉ thấy Ngô Văn Sở hít sâu một hơi, quyết liệt nói:
-Cha nói đi, con phải làm sao? Chỉ cần Xuân Hoa có thể an toàn vui vẻ dù cho phải lên núi đao xuống biển lửa con cũng không từ.
Bùi Đắc Tuyên nghe vậy cả mừng nói:
-Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là rể hiền của nhà ta, Bùi Xuân Hoa gặp được con là phúc phận của nó, bây giờ con hãy về phủ chờ đợi, cha sẽ xin bệ hạ ra một đạo thánh chỉ cho con ra nhậm chức Tổng đốc Bắc Hà thay thế Vũ Văn Dũng đồng thời cha cũng sẽ triệu hắn về kinh thành rồi diệt trừ y, sau khi việc thành cha con ta sẽ không phải lo lắng gì nữa.
Ngô Văn Sở nhướng mày, đột nhiên y phát hiện ra mọi sự đã được Bùi Đắc Tuyên chuẩn bị sẵn từ trước, từ nãy đến giờ Bùi Xuân Hoa chỉ là cái cớ để Bùi Đắc Tuyên có thể lợi dụng y, trong lòng y biết rõ, nếu như lần này y đáp ứng Bùi Đắc Tuyên thì y sẽ không còn có đường quay đầu trở lại nữa, có điều vì Bùi Xuân Hoa y có thể làm tất cả, huống chi y cũng đã chán ngấy cuộc sống chốn kinh thành quá nhiều thị phi này rồi, nếu có thể rời xa nó lại càng tốt. Thở dài một hơi, Ngô Văn Sở đứng dậy chắp tay nói:
-Mọi việc con xin nghe theo ý cha!
Bùi Đắc Tuyên lại một lần nữa hô thêm ba lần chữ "tốt" khoái ý cười to.
Trong đình viện, Bùi Xuân Hoa ngồi một mình đánh đàn, đây là một trong những điều mà nàng yêu thích nhất, mỗi khi vui vẻ hoặc sầu muộn nàng đều thích một mình đánh đàn, tiếng đàn có thể khiến cho tâm hồn nàng cảm thấy yên bình hơn, chỉ thấy mười ngón tay thon khéo léo vẩy lên phím đàn nhẹ nhàng như thiên nữ tán hoa khiến cho cổ cầm không ngừng vang lên những âm thanh tuyệt diệu, thần thái của nàng lúc này chẳng khác nào tiên nữ ở trên chín tầng trời hạ xuống nhân gian không nhiễm bụi trần thế.
Cổ cầm tên là Long Thành Cầm, là di vật có từ đời Trần, theo truyền thuyết cây cầm này thuộc sở hữu của một người tên là Từ Thức, mà sự tích Từ Thức gặp tiên thì ai cũng biết cho nên giá trị của cây cổ cầm này là vô giá, Bùi Đắc Tuyên cũng đã phải tốn hết rất nhiều tâm huyết mới có thể lấy được nó tặng cho Bùi Xuân Hoa. Tiếng đàn khi thì réo rắt khi thì nhẹ nhàng nỉ non khiến cho người nghe không tự chủ được mà trầm luân ở trong đó, thế rồi thoạt nhiên tiếng đàn im bặt, dư âm lượn lờ để cho người ta luyến tiếc, Bùi Xuân Hoa ngoái đầu nhìn lại phía sau lưng liền thấy Bùi Đắc Tuyên chẳng biết đã đến từ lúc nào, y đang dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Bùi Xuân Hoa, nàng chính là đứa con gái út mà y thương yêu nhất, là hòn ngọc quý trong lòng y, nếu không phải bất đắc dĩ thì y cũng chưa hẳn đã muốn gả Bùi Xuân Hoa cho Ngô Văn Sở.
Bùi Đắc Tuyên nhìn lên khuôn mặt tuyệt đẹp ấy, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành ấy mà cảm thấy đau lòng, bởi vì y cảm giác được ẩn chứa đằng sau nụ cười ấy của Bùi Xuân Hoa có chút khổ sở thoáng qua.
-Con gái, cực khổ cho con rồi!
Bùi Đắc Tuyên run giọng nói.