Vô Hạn Bưu Soa (Người Đưa Thư Vô Hạn)

Chương 6 : Nhiệm vụ Giết gấu nhị


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 6: Nhiệm vụ Giết gấu nhị   "Chân gấu nướng ??"   Khóe miệng Tề Lượng hơi giật giật, tuy rằng hắn không có phản đối ba chữ này, nhưng nhìn móng vuốt tói om, hắn thật sự không nói ra được.   Nhưng mà Triệu Khách không quan tâm chuyện này, hắn thật sự rất đói, quăng quật lâu như vậy cũng không phải người sắt, bụng đã sớm đói.   "Nhưng ... đó không phải là thịt sao? Ta thấy mùi vị thật sự không tệ ."   Nhìn thấy Triệu Khách mang theo hai tay gấu bê bết máu, vừa nghĩ đến Triệu Khách hẳn muốn ăn cái này,Tề Lượng đã cảm thấy da gà toàn thân muốn nổi lên.   Liền vội chỉ vào chiếc nồi lớn kia, bên trong chỗ thịt hầm luca này vẫn còn tản mát mùi thơm nồng.   "nôn !!"   Trần Tĩnh nghe xong lời Tề Lượng nói, chẳng những không có khẩu vị gì, mà mặt mũi tối sầm lại, không kịp giải thích, há miệng nằm bò bên cửa tiếp tục nôn khan.   Triệu Khách trợn tròn mắt, Tề Lượng thật sự không biết nên gọi hắn là ngốc hay là ngây thơ.   Triệu Khách chọn một ít củi từ đống củi bên ngoài, đốt lửa, một mình ngồi ở trong khu nhà, xử lý hai cái móng gấu trên tay.   Chân gấu không dễ xử lý, nhiều khi xử lý không khéo sẽ khó mà nuốt bởi mùi hôi thối.   Nhưng điều này chẳng là gì đối với Triệu Khách cả.   Thành thạo dùng dao cắt bỏ gân màng bên trong, lột da, rút xương, những hành động này dường như thành thạo trăm ngàn lần.   "Ngươi sớm đã biết?"   Lúc này Trần Tĩnh cũng đi ra, gió lạnh thổi qua, Trần Tĩnh bớt buồn nôn đi rất nhiều, nhìn thấy Triệu Khách ngồi ở trước đống lửa, sắc mặt trở nên lạnh lùng, liền bước tới chất vấn Triệu Khách.   Triệu Khách không nói, mà là trực tiếp đem móng gấu đã sơ chế ở trên đống lửa nướng chín.   "Ta đang hỏi ngươi!"   Nhìn thấy hành vi phớt lờ của Triệu Khách, Trần Tĩnh lập tức tỏ ra khó chịu, lúc này Triệu Khách đã đặt con gấu bên cạnh đống lửa và vỗ tay phủi bụi không tồn tại trên tay.   Nhìn thấy Triệu Khách đặt tay gấu trên tay xuống, Trần Tĩnh sốt ruột chờ Triệu Khách xin lỗi cô, nhưng Triệu Khách đã giơ tay lên.   ""Ba!"   Một tiếng tât vang dội khiến Trần Tĩnh kinh ngạc, trên mặt cô nóng bỏng thiêu đốt khiến đầu óc Trần Tĩnh hoàn toàn trống rỗng.   "Ngu xuẩn!"   Triệu Khách chăm chú nhìn Trần Tĩnh, lạnh giọng phun ra một chữ, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng trước sự cảnh giác của bác sĩ tâm lý này.   Không sai, bản thân lựa chọn ở bên họ, nhưng không có nghĩa là họ là đồng bọn của bản thân, àng không có nghĩa là bản thân phải chăm sóc họ như một bảo mẫu.   Ngược lại, Triệu Khách coi trọng chính là giá trị lợi dụng của họ, nếu không có giá trị, hoặc trở thành gánh nặng, thì nàng sẽ trở thành nữ nhân áo trắng kế tiếp bị ném vào bụi cây.   “Thiệt thòi ngươi là bác sĩ tâm lý, vốn lúc trước đã đồng ý lời của mặt sẹo, liền hẳn là biết nơi này tuyệt không phải cái trang trại gì.   Núu hoang, xung quanh cũng không có vườn rau, chuồng lợn nào. Nàng nấu một nồi thịt to như vậy, tên ngốc cũng có thể nghĩ có vấn đề. Đừng hỏi ta vì cái gì không nhắc nhở các người, ngay cả mạng nhỏ của bản thân đều không thả trong lòng, tại sao lại buộc tội người khác, ta cũng không phải là cha ngươi. "   Ngay từ khi vào cửa, Triệu Khách đã nghi ngờ,một nửa là do khứu giác quá mạnh, có thể ngửi thấy mùi máu tanh được che giấu.   Nhưng cho dù không dựa vào khứu giác, là một đầu bếp, Triệu Khách cũng có thể nhìn thoáng qua loại nguyên liệu, mùi vị nào, và thịt trong bát là gì.   "Ngươi!"   Trước bị tát vào mặt một cách khó hiểu, sau bị Triệu Khách khiển trách bằng cách chĩa mũi dùi như thế này,lồng ngực của Trần Tĩnh như bị chặn lại bởi một cục đá.   Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Triệu Khách, trái tim Trần Tĩnh chợt thắt lại, trong đầu rata nhanh liền nghĩ đến cái gì, đột nhiên một cơn ớn lạnh như nước đá tràn ra từ đỉnh đầu, Trần Tĩnh bất giác khịt mũi. Ớn lạnh.   "nôn!"   Lúc này Tề Lượng mới bò ra khỏi phòng, nhìn thấy tay gấu đen trên đống lửa, bụng Tề Lượng không khỏi nhộn nhạo một lần nữa.  Nhưng rất nhanh, mùi cháy được thay thế bằng một mùi khác, và Triệu Khách đã đem tay gấu bị nướng xuống.   Ở phòng bếp một ít gia vị và bôi lên, tôi tiếp tục nướng trên lửa một lúc, dầu bắt đầu vàng óng bắt đầu rơi ở trên than, nhất thời hương thơm lan tràn.   Mặc dù Tề Lượng và Trần Tĩnh không có tâm tình ăn, nhưng ngửi thấy mùi thơm này, bọn họ cũng không thể không nhìn chằm chằm vào cặp tay gấu nướng trên tay Triệu Khách.   "Vù vù..."   Triệu Khách hít một hơi, thuận tay xé rách cơ khớp dày đặc, cắn một ngụm, mỡ dọc hai bên tung tóe đi ra.   Có thể là bởi vì tay gấu quá già, lại có chút hương vị củi lửa, nhưng đối với Triệu Khách vốn đã đói bụng, đây đã là mỹ vị.   "Mùi vị không tệ, nhưng thịt hơi già."   Triệu Khách gật đầu, nếu như không phải thịt con gấu này già nua một chút, tin tưởng ăn sẽ ngon hơn.   Nhìn thấy Triệu Khách ăn say sưa, Tề Lượng và Trần Tĩnh chỉ có thể trừng mắt xem, đồ ăn trước kia cơ bản đều bị nôn ra, lúc này bụng cũng đã bắt đầu nổi loạn.   Nhưng nếu thật sự để cho bọn họ ăn, bọn họ cũng không ăn được, chưa nói tới thịt bọn họ ăn trước kia còn không có ăn, chỉ là nhìn thấy toàn bộ quá trình, lúc này ăn được đồ vật mới gọi là gặp quỷ.   "Biến thái!"   Nhìn thấy Triệu Khách ăn sạch sẽ hai tay gấu trong nháy mắt, Trần Tĩnh không khỏi đánh giá tâm lý Triệu Khách, cuối cùng đưa ra kết luận, người đàn ông trước mặt này, nếu không phải kẻ ngơ ngẩn, chính là cái biến thái, đương nhiên Trần Tĩnh nghiêng về phía sau hơn.   "Chết tiệt, đến cùng làm sao đi ra khỏi nơi này? Không phải mặt sẹo nói chỉ cần tìm đến mấu chốt là có thể rời khỏi sao?"   Tề Lượng ngồi dưới đất, hai tay vò đầu rối bù, bọn họ quăng từ ngày đến tối, vẫn chưa tìm ra cái gọi là nhiệm vụ, trong lòng lo lắng muốn phát điên.   "Ta đi vào xem xem."   Trần Tĩnh không thể nín thở được nữa, đứng lên gượng éo chống lại mùi thịt ghê tởm, cất bước vào phòng, vừa bước vào phòng, bản năng vô thức nhìn xuống thân thể của lão thái, cô bất giác nhìn xuống thân thể của lão thái, cái này nhìn để cho tim Trần Tĩnh một loạn.   "A!"   Nghe thấy tiếng hét của Trần Tĩnh, Tề Lượng sửng sốt một chút, sau đó lập tức bò dậy lao vào, nhưng tốc độ hiển nhiên chậm hơn một bước, còn chưa kịp bò dậy thì Triệu Khách đã xông vào phòng.   Triệu Khách một tay cầm con dao gọt hoa quả màu bạc xông vào phòng, chỉ thấy Trần Tĩnh đang đứng đó, chỉ tay về phía bà lão đã biến thành xác chết trên mặt đất.   "Ta vừa đi vào đã thấy trên mặt đất kia chữ máu."   Nhìn ngón tay của Trần Tĩnh, Triệu Khách không khỏi cứng đờ, nhìn thấy trước mặt lão phu nhân còn có một hàng máu chữ.   [Nhiệm vụ: Giết Hùng Nhị! 】   [Nhắc nhở nhiệm vụ: Hùng Nhị giống mẹ của hắn, nhưng là Hùng Nhị đang ở thời kỳ tráng niên,so với mẹ hắn lại mạnh hơn, giết hắn, hoặc là ... bị hắn giết. 】   Không biết dòng viết này xuất hiện từ khi nào nhưng chắc chắn rằng đây chính là nhiệm vụ mà họ đang tìm kiếm.   " Hùng Nhị? Hùng Nhị là ai?"   Tề Lượng lúc này cũng đi vào, nhìn thấy vết máu trên mặt đất, không khỏi kinh ngạc.   "Là con trai của nàng, ngươi quên, lúc trước nàng nói nàng cũng có một đứa con trai. Chín phần mười nhiệm vụ nói đến con trai của nàng. " Triệu Khách nhắc nhở.   "Nhưng ... lại muốn giết người?"   Vừa nghe thấy lại muốn giết người, Trần Tĩnh và Tề Lượng ánh mắt có chút mất tự nhiên, ngày thường bọn họ cũng không dám giết chó mèo, huống chi là giết người, lúc trước Tề Lượng cũng bị bức bách, cho nên mới cầm lên băng ghế đập lão thái, bây giờ bọn họ thật sự được phép giết người, trong lòng bọn họ đừng hỏi có bao nhiêu loạn.   "Chúng không phải là người! Ngươi đã bao giờ thấy một người có thể biến thành gấu chưa? Yêu quái thì đúng hơn."   Tuy rằng lão phu nhân khác xa quái vật có thể hô mưa gọi gió trong ấn tượng bản thân, nhưng dù sao có thể khẳng định cũng không phải là người.   Ngay lập tức, Triệu Khách chỉ vào Lý Hồng Bân trong vại dưa chua bên cạnh, nói: “Nếu không muốn làm bạn cùng hắn, tốt nhất đừng ảo tưởng.   "Đạo lý chúng ta hiểu, nhưng chúng ta làm thế nào? Đừng quên lão gia hỏa này, vừa rồithieeus chút muốn mạng chúng ta. Nếu là con của hắn, bằng vào ba người chúng ta, có thể giết hắn không?"   Tề Lượng có chút lo lắng nói, trước đây hắn tàn nhẫn như vậy, băng ghế vỡ vụn chỉ làm cho lão thái một cái hốt hoảng, nếu như con trai của hắn qua đây, ba người bọn họ có lẽ không đủ nhét kẽ răng của nó.   Triệu Khách liếc mắt nhìn cái ấm trà lớn trên bàn, đi lên phía trước cầm ấm trà lên ngửi cẩn thận, sau đó nhìn về phía thân ảnh của lão phu nhân, hai mắt sáng lên nói: "Vậy liền đánh cuộc một phen”.   "Đánh cuộc?"   Tề Lượng tiến lên, muốn Triệu Khách rõ ràng hơn, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, vươn tay vỗ vỗ Triệu Khách vai nói: "Ngươi nói rõ, tại sao lại ... ẩu!".   Lời chưa nói xong, con ngươi Tề Lượng đã trừng, chỉ thấy con dao gọt hoa quả màu bạc trong tay Triệu Khách đang đâm vào đùi mình.