Youjo Senki - Ấu Nữ Chiến Ký

Chương 3 : Mở Màn (3)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

A.D Ngày 22 Tháng 2 Năm 2013 Tokyo/Japan. "Tại sao? Tại sao lại là tôi!?" Tại sao ấy hả? Dĩ nhiên là bởi bạn không còn “giá trị” để lợi dụng rồi, hơn nữa, bạn nghỉ làm quá nhiều. Cuối cùng, trong báo cáo điều tra, bạn đang phải gánh một khoản nợ lớn có nguồn gốc không rõ ràng. Và bạn còn kiên quyết bác bỏ giải pháp được công ty đề nghị. Tóm lại, bạn là cái của nợ. Nếu có gì xảy ra với bạn, thì danh tiếng của công ty trong lòng công chúng sẽ bị ảnh hưởng. Vậy thì tại sao mà công ty phải tiếp tục thuê bạn? Tôi thực sự muốn nói ra câu đó. Nhưng nó là chống lại quy định, nên tôi chỉ có thể nhủ thầm và tiếp tục trả lời một cách chu đáo. "Điểm PIP của cậu đã hai lần không đạt yêu cầu. Thông cảm cho điều này, căn cứ vào chính sách của công ty, chúng tôi đã cho cậu một cơ hội tập huấn để giúp cậu vượt qua nhưng cậu lại từ chối nó. Chưa kể đến việc cậu thường xuyên lấy đủ loại lý do để đi làm muộn." Nói tôi xem thường người khác? Sao cơ? Quy định đâu cấm tôi làm thế. Doanh nghiệp là tổ chức tìm kiếm lợi nhuận, không phải trại tế bần chuyên cưu mang những kẻ vô dụng. "Vì vậy, theo đánh giá của tôi sau khi xem xét đến công lao đóng góp cho công ty hơn chục năm của cậu, thay vì phải sa thải cậu bởi lý do “không đạt yêu cầu”, tôi sẽ để cậu chủ động từ chức." Dẫu đây là một cuộc nói chuyện phí thời gian, nhưng đó cũng là một phần của công việc. "Cái kiểu tập huấn gì chứ?! Tôi đã làm nhân viên tiếp thị thị trường bao giờ đâu mà có thể thành công ngay được?!" "Theo công ty, đây là biện pháp để ngăn hiệu suất tương lai của bạn giảm xuống. Đó là một phương thức đào tạo không thể thiếu đối với vị trí quản lý nhân sự, giúp họ có thể hiểu rõ về công việc của cấp dưới và đưa ra biện pháp quản lý tốt hơn." Thật mệt. Vừa phải đối phó với những kẻ chỉ biết gào khóc, vừa gắng nén cảm giác muốn đá chúng ra khỏi cửa ngay lập tức. Loại người như thế đúng là rắc rối. Bộ tưởng rằng chỉ cần khóc là có thể thay đổi kết quả à? Một phần tôi thừa nhận đây là một chiến thuật khá tốt. Song lúc nào cũng lăng mạ ai đó là một con quái vật vô cảm, thằng sếp hách dịch, chó đẻ, d~o phải người, etc. Oán trách tôi như vậy, đến khi có việc lại sáp vào nhờ vả thì thật là --- Tôi thừa nhận mình là một con người thấp kém. Không thể so sánh được với những “thiên tài”, cũng không thể vươn tới ngưỡng cửa của giới tinh anh dù cho có chăm chỉ ra sao, ngay cả nhân cách cũng méo mó. Nói chung, tôi là tập hợp của sự tồi tệ đến bất thường. Nhưng có một loại người mà tôi ghê tởm hơn bản thân mình. Chúng là lũ đạo đức giả, dù được xã hội tán đồng ở một mức độ nhất định nhưng lại thường xuyên than thân trách phận, một đám giả nhân giả nghĩa. Bất chấp việc xấu xa đến mức nào, tôi vẫn có niềm kiêu hãnh hơn thằng bất tài chỉ biết gào khóc trước mặt. Về mặt "giá trị”, tôi luôn duy trì thành tích tốt nhất. Vì lẽ đó, dẫu cho việc phải gặp gỡ những kẻ bị “tái cơ cấu” có phiền phức đến đâu, tôi cũng sẽ làm nó một cách triệt để. Tôi đoán bước tiếp theo trong chặng đường đời của mình là trở thành lãnh đạo cốt cán. Một cuộc đời thuận buồm xuôi gió. …Lẽ ra là như vậy. Mỗi lần nghĩ về những điều đó, anh lại nhớ lại trải nghiệm khó chịu ấy. Dẫu nói con người là loài có tính chính trị cao, song đối với kẻ mới bị sa thải, ngay cả khi có đạo đức và xã hội làm chuẩn mực, họ càng giống như lũ động vật bị chi phối bởi cảm xúc nhất thời. Có thể là do môi trường của họ khác biệt với những đứa trẻ tinh anh, song cuối cùng bao nhiêu người có thể tự nhận rằng họ không bao giờ bị điều khiển bởi cảm xúc? Trưởng phòng đã nhiều lần cảnh báo tôi rằng nên để ý sau lưng mỗi khi chờ đợi tại sân ga, nhưng mãi đến lúc này tôi mới hiểu được ý nghĩa của những lời nói đó. Ai đó đột nhiên đẩy tôi về phía trước. Bay khỏi thềm ga chậm đến khó hiểu. Trong khi nhìn đoàn tàu đang lao đến, ý thức của tôi đột nhiên xẻ làm đôi. Khi ý thức trở lại, tôi lập tức nhận ra một chuyện hoang đường. [Ngươi thực sự là một sinh linh sao?] [Xin lỗi, nhưng ông là ai vậy?] Ông già có vẻ ngoài bình thường mà có thể nhìn thấy ở bất kì cuốn tiểu thuyết nào, thở dài khi quan sát tôi. Có 3 câu trả lời khả thi nhất. Đầu tiên, tôi đã sống sót một cách kỳ diệu, đang được cứu chữa bởi bác sĩ và tình trạng không giải thích được này là do mắt hoặc não tôi có vấn đề. Thứ hai, đây là ảo tưởng hoặc áo giác lúc hấp hối. Kiểu cuộc đời đang nhấp nháy trước mắt tôi. Thứ ba, tôi mơ một giấc “Trang Chu mộng điệp”, và tôi vừa tỉnh dậy trong thế giới thực. Có lẽ là tôi ngủ quên lúc nào không biết. […Ta thực sự cảm thấy ngươi nên vào bệnh viện tâm thần. Suy nghĩ toàn những thứ không đâu.] Ông ta có thể đọc suy nghĩ của tôi? Nếu đó là sự thật, xét đến quyền riêng tư cá nhân và vấn đề bảo mật thông tin, hành vi này đã chọc tức tôi. [Chính xác. Phải đọc tâm trí của những kẻ thiếu sự đồng cảm như ngươi thực bực mình.] [Thật đáng ngạc nhiên… Tôi không bao giờ nghĩ rằng ma quỷ thực sự tồn tại.] [Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại là nó hử?] Chỉ có tồn tại như Chúa và Quỷ mới vượt qua khỏi thế giới nhận thức thông thường. Giả như Chúa thực sự tồn tại, thế giới này đã không phi lý đến như thế. Vì lẽ đó, thế giới này không có Chúa. Nói cách khác, [Tồn tại X] trước mắt tôi là Quỷ. Chứng minh hoàn tất. […Bọn mi. Thực sự muốn Đấng Sáng Tạo mình mệt chết đến thế à?] Bọn mi? Dùng đại từ nhân xưng số nhiều. Nghĩa là còn những người khác ngoài tôi. Tôi có nên cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không phải duy nhất không đây? Một chút. Dù tôi không ghét nguyên tắc của bản thân cũng không có nghĩa là tôi thích phải như vậy. [Liên tục như thế. Lũ linh hồn điên loạn như ngươi. Tại sao không chịu tín nhiệm rằng sự tiến bộ của nhân loại chỉ có thể đạt được thông qua việc cứu rỗi? Ngươi không muốn đi đến cõi Niết Bàn ư?] [Nhân loại tiến hóa bằng sự tiến bộ của xã hội chứ?] Công Lý Luận của John Rawl thực sự ấn tượng. Thế nhưng tuyệt đối không có khả năng ứng dụng vào thực tế. Con người vốn được chia thành kẻ sở hữu và kẻ vô hữu. Mệnh đề “nếu” của học thuyết này thú vị thật đấy, song thực tế thì kẻ sở hữu sẽ không bao giờ từ bỏ lợi ích của mình vì người khác. Tại sao phải lo lắng về tương lai khi con người chỉ theo đuổi lợi ích trước mắt? Ngay cả chuyện theo đuổi thế nào cũng gây đủ vấn đề rồi. Đặt giả thuyết là tôi đã chết, linh hồn sẽ về đâu? Hãy tiến thành một cuộc thảo luận mang tính xây dựng hơn nào. Điều xảy ra sau đó vẫn trọng yếu hơn. [Trở về bánh xe luân hồi và chờ đợi tái sinh.] Câu trả lời được tuyên bố bởi kẻ tự xưng là thần như “X” thật đơn giản. Hiểu rồi, đây hẳn là cái gọi là “Ta đã hết bổn phận” phải không. Dù có cơ hội lười biếng cũng không nên nhảy vào chứ. Dẫu vậy, tôi cũng hiểu được tầm quan trọng của trách nhiệm và nghĩa vụ tuân thủ. Ngay cả khi có không hài lòng, là một thành viên của xã hội, là một phần của tổ chức, cũng nên biết cách tự mình hiểu lấy. [Tốt thôi. Hãy làm thế đi.] Chung quy là tôi đã quyết định mình sẽ cẩn trọng coi chừng phía sau lưng vào kiếp sau. Tôi cũng học được rằng con người còn có thể chia thành hai loại, một loại hành động hợp lý và một loại thì không, giống như loại thứ hai thì cần học lại môn Kinh Tế Học. […Quá đủ rồi.] Trừ những lời lẩm bẩm của ông già làm tôi cảm thấy hơi bối rối. [Ah?] [Bọn mi không biết một vừa hai phải là gì sao? Không một ai trong số bọn mi, đừng nói đến cứu rỗi hay Niết Bàn, ngay cả chút đức tin cũng không có.] Ông nói thế làm tôi khó xử lắm. Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao “X” (tự gọi mình là Chúa) tức giận đến thế. Tôi có thể hiểu rằng càng cao tuổi thì người ta càng ít kiên nhẫn, nhưng người có địa vị cao như vậy mà có thể tức giận đến mức này khá là đáng sợ. Nếu chỉ là hoạt hình hay truyện tranh còn dễ bỏ qua, nhưng trong xã hội hiện đại, có những thứ không thể vẫy đi như một trò đùa được. [Gần đây xuất hiện quá nhiều con người lạc lối khỏi chân lý, hoàn toàn không biết đúng sai!] Cái này…Tôi bắt đầu bị quở trách về “lẽ thường” bởi “X” và trở nên bồn chồn. Trước tiên nếu thế giới này thực sự có cái “lẽ thường” như vậy, phiền ông báo trước để tôi chuẩn bị chứ? Bắt ai đó phải tuân theo điều họ không chấp thuận và chưa từng thấy bao giờ không phải là rất quá đáng sao. Ông không nói rõ ràng thì làm sao tôi hiểu được. Cho đến giờ, tôi không nhớ là mình còn có khả năng ngoại cảm. [Không phải là ta đã đưa các ngươi Mười Điều Răn hay sao?!] Điều 1: Ta là Thiên Chúa của các ngươi, trước mặt ta, ngươi chớ có thờ các thần khác. Điều 2: Chớ có dùng danh thánh Chúa mà làm chơi. Điều 3: Ngươi phải nhớ giữ ngày Sabbath đặng nên làm ngày thánh. Điều 4: Ngươi phải hiếu kính cha mẹ mình. Điều 5: Ngươi không được hãm hại kẻ khác. Điều 6: Ngươi không được phạm vào dâm tà. Điều 7: Ngươi không được trộm cắp. Điều 8: Ngươi không được làm chứng dối trá cho kẻ lân cận mình. Điều 9: Ngươi không được chiếm đoạt vợ kẻ khác. Điều 10: Ngươi chớ có thèm muốn của cải của kẻ khác. Bằng một số loại khả năng ngoại cảm nào đó, những từ này đột ngột xuất hiện trong đầu tôi. Um, về điều này, nói sao nhỉ, nó thực khó khăn. Sau cùng, tôi đã được sinh ra trong một xã hội đa tôn giáo, cũng đã quen cái gọi là “khoan dung tôn giáo” rồi. Dù ông có nói với tôi về Mười Điều Răn lúc này, nó chỉ làm tôi thêm rối rắm. Không chỉ hiếu kính cha mẹ, tôi còn chưa bao giờ giết ai. Về mặt sinh học, tôi đã sở hữu bản năng tính dục đầy đủ của một người đàn ông kể từ lúc sinh ra. Một năng khiếu mà tôi không thể từ chối. Tôi sẽ im lặng thừa nhận nếu tôi là người đã gây ra nghiệp chướng, nhưng chính ông mới là “Đấng Sáng Tạo” chứ? [Cả đời ta đều hối hận về sai lầm này!] Tôi tự hỏi cuộc sống của thần sẽ trông như thế nào. Về mặt kỹ thuật, tôi thấy hơi hứng thú. Dầu sao, nó chỉ cùng một mức độ quan tâm và tò mò mà tôi từng dành cho những thứ khác. Tôi không hề có ham muốn hay khao khát giết người. Ah, cảm giác headshot khi chơi trò FPS tuyệt vời thật đấy, nhưng nó không đồng nghĩa với việc ham muốn giết chóc của tôi mãnh liệt hơn người bình thường. Chưa kể tôi còn mang áp phích bảo vệ động vật và kêu gọi giảm thiểu tỉ lệ đánh bắt của Bộ Y Tế trở về nhà. [Coi như mi không hề làm, mi vẫn còn thưởng thức cảm giác đó!] Tôi không bao giờ trộm cắp hay ngụy tạo chứng cứ, tôi cũng không có sở thích cưỡng đoạt người yêu của kẻ khác. Trên hết, tôi luôn là một người trung thực. Trung thực với nghĩa vụ của mình, tuân thủ pháp luật, không bao giờ làm bất cứ điều gì “vô nhân đạo”. Nếu chiến tranh bùng nổ, có khi tôi sẽ nhận được Mặc Khải của Chúa kêu gọi tôi về quê chăn vịt. Thật không may, kinh nghiệm làm lính của tôi chủ yếu giới hạn trong trò chơi trực tuyến. [Đủ rồi! Vì ngươi không hề ăn năn chút nào, ta sẽ trừng phạt ngươi!] Gây phiền phức có giới hạn thôi. Tại sao tôi phải chịu phạt? Bất quá theo kinh nghiệm cá nhân, nếu một mực làm bộ không hiểu gì sẽ là một ý tưởng tồi. [Khoan, chờ đã] [Câm miệng cho ta!] Hy vọng ông đừng tức giận. Sau tất cả, nếu ông được coi là sự tồn tại toàn vẹn nhất, hẳn tinh thần cũng phải trưởng thành tương đương nhỉ. Hoặc ít nhất cũng nên ra vẻ một chút. Tôi biết một luật sư, dù nội tâm có khác xa kẻ đạo mạo ngồi trong phòng xử án, nhưng anh ta vẫn duy trì tốt cuộc sống xã hội. Tôi không mong đợi ông có thể hành động hoàn hảo như anh ta, chỉ cần tốt hơn một chút cũng được… [Chỉ riêng việc quản lý 7 tỷ người đã vượt quá khả năng của ta!] Các ngươi phải sinh sản để lấp đầy trái đất – đó không phải là những gì đã được viết trong Kinh Thánh sao. Xét đến việc giới hạn kiến thức của mỗi người, tôi e rằng nhân loại hoàn toàn tuân theo lời dạy này một cách trung thực. Thậm chí đến mức mà hình ảnh Malthus phiền muộn dưới địa ngục xuất hiện trong tâm trí tôi. Ông có thể nói rằng con người đang nhân bản quá nhiều. Nhưng với tư cách là người quản lý, chính hướng dẫn mà ông đưa ra đã gây ra chuyện này. May là ông không bị cấp dưới coi thường hay trở thành kẻ bị đào thải tiếp theo đấy. Nói thế nào đi chăng nữa, nếu đã là một người quản lý, tôi hy vọng ông hãy chịu trách nhiệm về những gì mình nói. [Chuyện này…nếu thế gian tràn ngập những kẻ vô thần như mi, ta thực sự lỗ nặng!] Thành thật mà nói, đây không phải là dấu hiệu của một mô hình kinh doanh thất bại ư? [Vi phạm hợp đồng còn dám nói thế à! Bọn mi không thèm quan tâm mình có được cứu rỗi hay không chứ gì!] Không thông cáo trước, làm thế nào tôi biết được? Chân thành mà nói. Nếu điều đó quan trọng như vậy thì ông nên gửi trước một lá thư đóng dấu xác nhận. Còn nếu là một bản hợp đồng hãy trao tận tay. Ít nhất cũng phải bảo lưu nó đúng cách. [Các người không phải sẽ nghe theo lẽ tối cao à!?] Không, bây giờ khoa học đã tiến bộ đến mức không khác gì ma thuật. Bất cứ công nghệ cao nào cũng có thể so sánh với sự kì diệu của ma thuật. Tự nhiên học vạn tuế! Thế giới vật chất là không thể nghi ngờ. Trong thế giới thịnh vượng này, chỉ cần không có nhu cầu cấp bách, cảm giác khủng hoảng thì đức tin sẽ không được sản sinh. Vì lẽ đó, không cần phải tìm kiếm điều gì để làm điểm tựa. Chừng nào nhân loại còn chưa đến hồi tận thế, chừng đó tôn giáo còn vô giá trị. […Nguyên do là vậy sao?] Dù ông có nói này nói nọ, tôi cũng không hiểu đâu. Đâu phải là tôi muốn cư xử tùy tiện với “X” như thế này. Tôi cũng khó xử vì không có cách nào để đối thoại bình thường lắm chứ. Nên làm gì đây? Nếu có dịch vụ phiên dịch nào ở đây, tôi sẽ bất chấp giá cả mà kí vào hợp đồng thuê ngay lập tức. [Mi không có đức tin, bị điều khiển bởi dục vọng, thiếu tôn trọng ta và hoàn toàn vứt bỏ đạo đức.] Tôi thực sự muốn phản đối. Tôi đâu có xấu xa đến vậy, xét theo nguyên tắc đạo đức của tôi và chuẩn mực xã hội hiện tại, tôi chắc chắn vượt quá tiêu chuẩn trung bình! [Câm miệng! Từng người trong số bọn mi đều giống nhau, biết bao nhiêu lần ta phí công đưa bọn mi trở lại vòng luân hồi, vậy mà vẫn chứng nào tật ấy.] Lại nói, đó là lý do tôi nói rằng việc gia tăng dân số của loài người có vấn đề, chí ít cũng là tuổi thọ của toàn nhân loại có vấn đề. Bây giờ chúng ta đã có khái niệm về tuổi thọ trung bình, cũng có Mô hình phát triển của Malthusian luận về dân số. Ông chưa từng đọc nó sao? Dân số loài người sẽ tiếp tục gia tăng như loài chuột, thật đáng sợ, đúng chứ? Chúng ta không cần làm gì đặc biệt, chỉ cần một phân tích đơn giản đã thấy rõ được lỗ hổng trong mô hình quản lý rồi. [Điều này có thể bù đắp bằng việc tăng đức tin!] Ugh, Tôi đã nói đó là mô hình quản lý sai lầm mà. Không chỉ không đủ khả năng để phân tích tâm lý khách hàng, ông còn mắc phải lỗi cấu trúc từ giai đoạn lập kế hoạch kìa. [Tức là về cơ bản, ý của mi là, do mi sống trong thế giới hiện đại, là một người đàn ông, không biết đến chiến tranh và chưa đến mức cùng đường mạt lộ?] …Eh? Tôi chưa bao giờ cảm thấy tệ hại đến rùng mình chỉ vì vài câu nói đến thế. Được rồi. Bình tĩnh, bình tĩnh. Lúc này “X” cũng nguy hiểm như những nhân viên trong bộ phận nhân sự đang trù tính đào góc tường những nhân viên kỹ thuật có thâm niên từ công ty khác. Tôi phải nhanh chóng nắm bắt tình hình và đưa ra chính sách đối phó phù hợp. [Vậy thì nếu ta ném mi vào một hoàn cảnh đảo ngược, đức tin và lòng thành kính của ngươi sẽ thức tỉnh?] Err…chờ đã, ông không nghĩ mình kết luận quá nhanh sao? Bình tĩnh nào. Đúng là tôi có nhắc đến sự tiến triển của khoa học khiến cho niềm tin vào tôn giáo trở nên mơ hồ. Nhưng lạy Chúa. Xin đừng kích động như vậy chứ. Phải rồi, hãy bình tĩnh đã. Ý tôi là miễn chúng tôi còn được Chúa ban ơn, mọi thứ sẽ đâu vào đó mà. Tôi đã hiểu rồi. Tôi hiểu lý do ngài quản lý chúng tôi theo cách này. Đúng rồi, tôi hiểu cả mà, vì vậy ngài có thể vui lòng hạ tay xuống được chứ? Ah mà, nói tôi không biết chiến tranh là gì thì ngài nhầm rồi đấy ạ. [Giờ mới tâng bốc ta thì trễ rồi!] Không, làm ơn thưa ngài. Làm ơn nhớ cho. Thế giới này không hề có chút ma thuật hay phép lạ nào, những người khẳng định rằng họ đã tận mắt chứng kiến đều đáng ngờ. Liền ngay cả sự tồn tại của ngài cũng thế ạ! Ngoài ra, cả hai giới đều có nhu cầu tính dục như nhau. [Tốt, tốt. Ta hiểu. Hãy làm một thử nghiệm...] [Eh?] [Với đối tượng là ngươi!] Với loại ký ức như vậy, nếu có thể, tôi thực lòng muốn bị mất trí nhớ.