Youjo Senki - Ấu Nữ Chiến Ký

Chương 32 : Đại Học Quân Đội (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Tại sao cô lại không được xét tuyển? Ai là người từ chối vậy?” “…Là hạ quan. Lý do phủ quyết là bởi tuổi tác và thiếu khuyết chiến công.” Zettois gật gù trước câu trả lời của thiếu tá Lehgren như thể ông đã biết chắc và nhìn anh nghiêm nghị. “Thiếu tá Lehgren.” “Vâng. Xin hỏi ngài có yêu cầu gì, thưa chuẩn tướng?” “Tôi sẽ không đặt nghi vấn về tính công bằng của cậu. Lần thứ nhất coi như xong, còn lý do cho lần tái thẩm này là gì?” Những lời Lehgren vừa nói cũng đủ làm người khác hoài nghi về sự công bằng và liêm chính trong cách làm việc của mình. Mặc dù chuẩn tướng Zettois không nói ra nhưng hầu hết mọi người đều ôm chặt cùng nỗi thắc mắc tương tự. Một ứng viên tài năng và đầy công trạng. Hiển nhiên là một sĩ quan ưu tú. Tại sao lại hoài nghi về tư cách của cô? “…Vì nhân cách của trung úy Degurechaff thực sự làm cho tôi cảm thấy quan ngại.” Nỗi lo âu của thiếu tá Lehgren xuất phát từ ấn tượng không thể xóa nhòa về con người của trung úy Degurechaff. Kinh nghiệm đánh giá vô số sĩ quan đã mách bảo anh có điều gì đó sai trái về người ấy. Loại cảm giác sai trái ấy từ mối lo lắng đã dần trở thành sự mất lòng tin sâu sắc và bén rễ trong lòng anh. Điều này làm anh quyết định, tuyệt đối không thể để kẻ có nhân cách bất bình thường ấy tiến sâu vào nội bộ Đế Quốc. “Cậu vẫn nói ra điều đó dù đã biết là cô đạt điểm số cực cao trong bài kiểm tra tâm lý và đánh giá độ tin cậy do Bộ phận Tình báo tiến hành?” “Vâng.” Đúng như dự đoán, cô đã vượt qua cả bài đánh giá tâm lý và điều tra cặn kẽ của Bộ phận Tình báo. Đâu chỉ có vậy, tùy vào thời gian và địa điểm, cô có lẽ còn được các lãnh tụ tôn giáo khen ngợi là một tín đồ sùng đạo. Hầu hết các binh sĩ hiếm khi có ý nghĩ xin Chúa tha tội trong một trận chiến. Nhưng nó chỉ thể hiện là bài kiểm tra đã không phát hiện ra sự sai trái của cô mà thôi. “Cậu đang đặt câu hỏi về kết quả điều tra sao?” “Vâng, đúng như ngài nói. Tuy nhiên tôi không hoài nghi tính trung thực của báo cáo mà là kết quả cuối cùng của nó.” Những số liệu từ cuộc điều tra đều chính xác. Dù sao thì sự khác thường của cô cũng đâu nằm ở chỗ đó. Haizz, biết làm sao được. Bài đánh giá tâm lý được soạn ra để dành cho tinh thần của một người lính chuyên nghiệp trưởng thành chứ không phải cho những kẻ lạ thường như cô. Vì lẽ đó, sự nghiêm chỉnh và công bằng của kiểm tra là thật. Nhưng đó cũng là điểm dị biệt… “Thiếu tá Lehgren, tôi muốn xác nhận một chuyện. Đồng thời, tôi cũng nhắc nhở cậu rằng toàn bộ những gì cậu nói sẽ được ghi lại vào biên bản cuộc họp.” “Vâng, thưa ngài.” Với thiếu tá Lehgren, bị ghi lại vào hồ sơ và ảnh hưởng bất lợi đến sự nghiệp đều là điều làm anh phải lo lắng. Xét cho cùng, anh chỉ là một trong số ngàn vạn nhân tài đang bon chen trên con đường tiến vào hàng ngũ tinh anh. Nếu muốn giữ được chức vụ hiện tại của bản thân, anh nên tránh những cuộc tranh luận như thế càng nhiều càng tốt. Tuy vậy, anh vẫn cần phải nói ra. Toàn bộ cơ thể và tâm trí anh đều cảnh báo anh về sự tồn tại của một loại thiên địch mặc da của con người. Đó là một kẻ dị đoan, một cá thể kỳ quái mà anh không cách nào dung thứ. “Tại sao cậu lại nghi ngờ nhân cách của trung úy Tanya Degurechaff?” “Hạ quan từng gặp cô ấy ba lần.” Lần đầu tiên gặp mặt, anh cảm thấy cô là một sĩ quan xuất sắc; lần thứ hai gặp mặt, anh cảm thấy cô là một sĩ quan khủng bố; lần thứ ba gặp mặt, anh vững tin cô là một sĩ quan điên cuồng. “Công sự hay việc tư?” “Cả ba đều là công vụ quân đội. Tôi đã ba lần gặp cô trong quá trình thị sát trường Tân binh Sĩ quan.” E là chẳng có học viên nào khiến người ta khắc sâu ấn tượng như cô, và anh tin chắc tương lai sau này cũng vậy. Ít nhất, anh có thể xác định cô là đặc biệt. Vừa bình tĩnh vừa lý trí, yêu nước lại có tư tưởng bình đẳng, là tín đồ thành kính lại là kẻ theo chủ nghĩa tự do. Mặc dù có nhiều phẩm chất đáng khen, nhưng con người của cô hoàn toàn điên rồ. Nói chung, trên người cô đồng thời tồn tại sự méo mó và sai trái mà khó có thể diễn tả thành lời. “Ý cậu là cô đã từng làm sai điều gì đó trong quá khứ? Hoặc liên quan đến ngôn từ cử chỉ của cô?” “Mời xem các ý kiến của giảng viên. Cụm từ “bất thường” đã được viết nghệch ngoạc lên đó.” Một văn bản ghi nhận thú vị do người hướng dẫn đã tương tác với cô nhiều nhất để lại. Dù cô đã nhận được điểm cao trong tất cả mọi mặt, nhưng người hướng dẫn đã bí mật ghi thêm lời bình “bất thường”. Phải chăng cảm giác sai trái mà người hướng dẫn cảm nhận được là do tính cách của cô? Thông thường mà nói, ngay cả huấn luyện viên muốn chỉ trích khuyết điểm của học viên, cũng không thể viết ra lời bình “bất thường” được. “…Huh? Xem ra không phải vô duyên vô cớ nhỉ. Nói rõ hơn đi.” Nghe tới đây, thái độ buộc tội của chuẩn tướng Zettois đã dịu bớt và chuyển sang tư thái lắng nghe. Ông cảm thấy mình cần phải nhận định mọi dữ kiện dưới một góc độ công bằng. “Đây có thể xem là một tình huống dị thường. Lần đầu tiên trong đời tôi gặp một học viên sĩ quan có nhân cách hoàn chỉnh và niềm tin rằng con người cũng là một loại đồ vật.” Giống như một con robot hoàn toàn được tạo ra để tuân phục và thực hiện chính xác các mệnh lệnh. Một sĩ quan lý tưởng. Dù vậy, cô hiểu được thực tế và chưa bao giờ nói ra bất kì lời sáo rỗng nào. Một kẻ bất thường. Hẳn đó là nguyên nhân phát sinh sự kiện vào lần thứ ba họ gặp gỡ. “Cậu không nghĩ đây là điều thường gặp ở các thiên tài sao?” “Những phẩm chất của cô rất có ích trên chiến trường. Trên thực tế, chuẩn tướng Walkopf và Bộ phận Tình báo từng đề cử trao tặng huân chương Eisernes Kreuz 2rd class cho cô.” Quan trọng nhất, vẫn là cảm giác sai trái khi nghĩ về người đó như một tân binh. Sau khi lợi dụng triệt để quyền hạn của mình, Lehrgen đã phát hiện ra nhiều dấu hiệu cho thấy cô đã từng tham gia thực chiến trước khi được phong hàm thiếu úy. Mặc dù manh mối rất ít, nhưng sau khi tổng hợp chúng đã chỉ ra cô từng tham dự một nhiệm vụ bí mật của Bộ phận Tình báo. Mặc dù đơn đề cử sau đó đã được rút lại, nhưng chắc chắn đã xảy ra điều gì đó mới khiến họ đệ đơn trao tặng huân chương Eisernes Kreuz 2rd class. “…Ý cậu là trong quá trình thực tập của cô?” Sự ngạc nhiên tràn lan tới mọi người và căn phòng bỗng trở nên ầm ĩ trong nháy mắt. Tuy có hơi khó tiếp thu, nhưng những chiến công lừng lẫy mà cô thu được chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi đã làm chuyện này đáng tin hơn nhiều. Nếu sự kiện đó diễn ra trong quá trình thực tập của cô thì tức là một đứa bé vừa mới chín tuổi không những tham gia chiến dịch thực chiến mà còn đủ điều kiện để xin thụ huân? Nếu việc này truyền ra ngoài sẽ bị xem là chuyện nhảm nhí. Nghe được loại chuyện cười vụng về này trong một cuộc họp tuyển chọn ứng cử viên gánh vác tương lai của quân đội thật lố bịch. “Sau khi gây áp lực lên Bộ phận Tình báo, tôi phát hiện là cô đã tham gia một chiến dịch tối mật nào đó.” Các vùng tranh chấp lãnh thổ. Đó là nơi thực tập nguy hiểm đối với một học viên sĩ quan, nhưng vẫn còn chấp nhận được. Nhưng tham gia một cuộc xâm nhập đường dài sâu trong lãnh địa kẻ thù? Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ làm binh lính trưởng thành run rẩy rồi. Phải băng qua những kẻ thù khát máu được vũ trang đầy đủ đang cố tàn phá khu vực vào ban đêm để hướng đến căn cứ đồng minh bị cô lập. Dù thế nào đi chăng nữa, đây không phải là một chiến dịch có thể để học viên sĩ quan chỉ huy. Người ở Bộ phận Tình báo đã chia sẻ thông tin còn cho rằng chiến dịch được chỉ đạo bởi một chuẩn úy dày dặn kinh nghiệm. Cũng khó trách. Nếu một sĩ quan có thực lực như thế xuất hiện thì đến Bộ phận Tình báo cũng muốn nhờ cậy người này. Có điều họ không đời nào ngờ được cô bé chỉ là một học viên sĩ quan đang tham dự thực tập. Lehgren có nghi ngờ rằng đơn khen thưởng huân chương đã được rút lại do Bộ phận Tình báo cuối cùng cũng phát hiện ra đối phương chỉ là một học viên sĩ quan. “…Cậu đang nói với tôi là một học viên đã tham gia vào chiến dịch ở vùng chiến sự và đạt được thành tích đủ cao khiến Bộ phận Tình báo đưa ra yêu cầu thụ huân?” Tại thời điểm này của cuộc tranh luận, sự dị thường của cô là không thể bỏ qua. Các sĩ quan tình báo đang bị người khác nhìn chằm chằm thì lập tức lắc đầu phủ nhận rằng họ không biết gì hết. Bất quá toàn bộ những ai đang có mặt ở đây đều biết đường lối hoạt động của Bộ phận Tình báo là việc tay trái làm sẽ không để tay phải biết. Nhưng nếu họ bắt tay điều tra, chắc chắn họ sẽ đào móc ra manh mối. Dù sao thì chỉ trong vài giây, sắc mặt của họ đều tương đối khó coi. “Nếu như có thể, tôi muốn giải mật thông tin này.” “Tôi sẽ điều tra sau. Còn gì nữa không? Nếu chỉ có vậy thì cô chính là một sĩ quan ưu tú.” Cuộc điều tra sẽ thuộc thẩm quyền của tôi. Dù lời nói sặc mùi ám chỉ nhưng chủ trì hội nghị đã tin việc này là sự thật. Nhưng chính vì vậy mà ông càng cảm thấy bối rối. Ngoài chuyện tuổi tác thì từ chiến công đến sát hạch, sĩ quan này đã chứng tỏ mình là một người tài ba. Vậy tại sao Lehgren lại theo đuổi chuyện đó đến vậy? “Khi còn học ở trường Tân binh Sĩ quan, cô ấy đã hăm dọa một học viên khóa dưới không tuân lệnh bằng một lưỡi dao ma thuật.” “…Giáo huấn kẻ phản kháng cũng là chức trách của học viên cấp cao, phải không?” Xét tới khía cạnh cực đoan trong quân pháp, tuy nghiêm cấm các hình phạt riêng nhưng có không ít các luật lệ bất thành văn trong quân đội vẫn tồn tại. Ví dụ như chuyện bị chấn thương khi cận chiến với học viên khóa trên là điều rất bình thường. Nói khó nghe là, nếu trình độ đe dọa như vậy cũng bị xử phạt thì đám quân nhân đều bị phạt cả lũ. “Cô ấy hoàn toàn nghiêm túc trong ý định bổ đầu đối phương. Nếu huấn luyện viên không can thiệp, chỉ sợ sẽ có người tàn phế.” Không đúng, không phải như vậy. Thiếu tá Lehgren giải thích khi kìm nén kích động hét lên. Anh hiểu rõ ràng, chỉ có người có mặt ở đó mới hiểu được. “…Thiếu tá, nếu cậu quá tin lời của giảng viên thì chắc quân đội sẽ toàn xác chết.” Các huấn luyện viên quân sự sử dụng từ ngữ kịch liệt đối với lính mới là chuyện quá đỗi bình thường với những người lính. Xét đến ngôn ngữ mà huấn luyện viên trong hải quân, lục quân hoặc Không Ma Đạo sư hay sử dụng thì kiểu “tao muốn giết mày” vẫn được tính là đáng yêu. Phương thức đào tạo triệt để phủ nhận giá trị nhân loại trong quân đội cũng không phải hiếm thấy. Những câu mắng chửi như “tao sẽ bổ đôi cái đầu chết tiệt của mày” hay “tao sẽ bắn nát bộ não rỗng của mày” thường xuyên được các huấn luyện viên nói ra. Ngay cả các hình phạt thể xác cũng không phải không được sử dụng, chỉ không khuyến khích mà thôi. “Dù có chút khuynh hướng cực đoan nhưng nhận xét cô như vậy cũng có phần không thỏa đáng.” “Cân nhắc đến tuổi của cô thì có thể khen là cô rất tự chủ đấy.” Nếu chỉ là nhục mạ, đe dọa thì không phải rất đáng yêu sao – hầu hết các binh sĩ đều bình luận như vậy khi so sánh với kinh nghiệm bản thân từng trải. Đây là bởi họ chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó thôi. Thậm chí họ còn nghĩ cô đã rất nhân từ khi không đưa kẻ nhiều lần kháng lệnh ấy ra tòa quân sự. Xét cho cùng, tội bất tuân mệnh lệnh có thể bị khép án tử hình trong trường hợp nghiêm trọng nhất. Nói cách khác, họ tin rằng thay vì xử tử một đám lính mới thiếu năng lực phán đoán thì đánh chúng nhừ tử vẫn là cách làm nhân từ. “Ah, hẳn là Trưởng chi nhánh Nhân sự đang lo ngại về tuổi tác và tính tự chủ của cô đi. Tôi cũng hiểu được nỗi lo của cậu ta.” Nghị luận đến đây, kết luận của họ không hề dao động. Đúng là cô có nhiều hành động không phù hợp với tuổi tác. Lời chỉ trích của Trưởng chi nhánh Nhân sự về việc cô lạm hình với lính mới có hơi quá đà nhưng đó vẫn còn trong phạm vi cho phép. Đối với tài năng đặc biệt ưu tú như vậy thì sự lo lắng của Lehgren cũng dễ hiểu được. Nhưng ghi tên cô vào trường Đại học Quân sự có thể cung cấp cho cô nền giáo dục còn thiếu hụt, cũng như cho phép cô trải nghiệm những lĩnh vực chưa từng thử sức. Điều này chắc chắn sẽ bồi dưỡng cô phát triển thành một sĩ quan tài ba và xuất chúng. “Có điều thiếu tá Lehgren, ý kiến của cậu quá thiên về mức chủ quan. Cậu nên có tính khách quan hơn.” Tuy còn vài tranh cãi trong lúc thảo luận nhưng cuối cùng họ vẫn quyết định tán đồng cô thông qua thẩm tra. “Đương nhiên, chúng tôi cũng biết cậu làm vậy là vì sự chính trực. Xét đến địa vị và chức vụ của cậu thì không nên quá mức câu nệ với ấn tượng ban đầu.” “Mặt khác cậu đã điều tra rất tốt. Quản thúc được Bộ phận Tình báo không phải vấn đề dễ.” Chẳng bằng nói, không ai nghĩ rằng mục tiêu của Trưởng chi nhánh Nhân sự là thảo luận về Tanya. Để duy trì sự hợp tác chính trị trong quân, Trưởng chi nhánh phải giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với tất cả nên không cách nào trực tiếp phê bình Bộ phận Tình báo. Đó là lý do vì sao mà anh đã mượn một đề tài khác để gián tiếp phê phán – đa số những người ngồi đây đều nhìn nhận như vậy. Dù không nói rõ, nhưng họ đều cho rằng Trưởng chi nhánh Nhân sự trong lúc rà soát lại các báo cáo nhân sự đã phát hiện ra hành vi không minh bạch của Bộ phận Tình báo và đưa ra yêu cầu tái thẩm để phê phán họ. Dựa vào đó, anh ta đã chỉ ra bản đánh giá của Bộ phận Tình báo là phản ứng cho hành vi thiếu minh bạch trong chiến dịch bí mật do Bộ phận này tiến hành. Nếu như đó là sự thật, hành động của anh không phải một sai lầm mà có thể nói là lập được đại công. Còn Bộ phận Tình báo không chỉ không thể truy cứu thiếu tá Lehgren mà thậm chí phải xin lỗi lại. Điều đó có nghĩa là tất cả những người tham dự đều có chung suy nghĩ rằng Trưởng chi nhánh Nhân sự đã điều tra vụ này. Tóm lại, họ nghĩ mọi việc chỉ là một màn chất vấn các chính sách bảo mật của Bộ phận Tình báo trong cuộc đeo đuổi sự toàn vẹn và tính công bằng của Lehgren. “Cảm ơn cậu đã phải vất vả, thiếu tá Lehgren. Mặc dù yêu cầu lựa chọn lại không được chấp nhận, nhưng chúng tôi sẽ tái thanh tra Bộ phận Tình báo.” “…Tôi rất biết ơn.” Tiếc thay cho thiếu tá Lehgren, bởi không một ai đứng lên ngăn cản việc chọn cô gái ấy như anh đã nghĩ.