Youjo Senki - Ấu Nữ Chiến Ký
Khi sải bước trong khuôn viên quen thuộc của trường Đại học Quân đội, tâm trí Tanya chất đầy những ý nghĩ phức tạp như thường lệ. Nếu con người mất đi dây thần kinh xấu hổ thì chờ đợi hắn là vô số lời chỉ trích hoặc cáo buộc hắn không có danh dự. Thân là một cá thể của xã hội, đó quả là một lời buộc tội nhục nhã. Điều đó có nghĩa là biết hổ thẹn là đặc tính không thể thiếu của một sinh vật xã hội.
Bởi vậy…
A, a, mất mặt quá- cô mới có loại ý nghĩ này. Coi như cõi lòng có chứa đầy hận thù đi chăng nữa thì việc cõng súng trường chạy khắp nơi cũng không phải một hành động phù hợp. Tanya biết rõ điều đó.
Vậy nên khi bị huấn luyện viên nhắc nhở, mỗi lần bước vào khuôn viên trường, Tanya liền gửi súng của mình tại phòng bảo vệ và không kèm theo bất cứ trang bị ma thuật nào ngoại trừ một con dao quân đội như một động thái thỏa thiệp vì cô từ chối không có vũ trang.
Nhưng sẽ là nói dối nếu cô thừa nhận mình không bận tâm tới ánh mắt của những vệ binh khi cô gửi lại vũ khí. Cô cũng không thích sự hăng hái của mình bị xem là quái lạ. Hơn nữa, bởi hiểu được lý do đằng sau những ánh nhìn đó khiến cô càng cảm thấy vô lực.
Hoặc có thể bởi tác động của tâm lý, mà Tanya luôn cảm thấy những vệ binh kia đang cười nhạo cô: Nhìn kìa, con nhóc ngu xuẩn ấy lại gửi súng trường ở chỗ này. Bất quá, Tanya có thể lý giải được sự ngạc nhiên của mọi người khi bắt gặp một Ma đạo sư vũ trang đầy mình ở hậu phương. Nếu ngay cả cô cũng có ý nghĩ ấy thì không thể trách họ hành xử như vậy được.
Mặc dù thế, dù không thể giải thích với bất kì ai, Tanya vẫn không thể từ bỏ thói quen giữ vũ khí trong tay.
Bởi đó là vấn đề danh dự. Nếu cô không thể giữ vững được lý do tồn tại của bản thân và tránh cho lý trí bị tín ngưỡng xâm chiếm thì ý thức của cô sẽ từng bước yếu đi. Cô thậm chí còn dễ dàng tưởng tượng ra một tương lai bị biến thành món đồ chơi cho [Tồn tại X] tùy ý bài bố. Tồn tại siêu nhiên tự xưng là thần có lẽ nhàm chán lắm mới chơi trò búp bê, nhưng ai chịu được cảnh bị xem là búp bê chứ.
Vì lẽ đó, để giúp tâm trí cô nhận thức rõ ràng sự tồn tại của kẻ địch, dạo gần đây Tanya luôn đến giáo đường mỗi ngày nghỉ, đứng trước pho tượng tượng trưng cho sự [Tồn tại X] để nuôi dưỡng sự căm thù vô hạn bằng những lời nguyền rủa từ tận đáy lòng. Đây chính là câu trả lời trừu tượng của bản thân Tanya Degurechaff đối với sự tồn tại của [Tồn tại X] chuyên đùa bỡn nhân loại. Dù Tanya rất muốn dùng súng bắn giết “kẻ đó” ngay tại giáo đường, song tiếc thay cô vẫn chưa có cơ hội gặp lại “hắn”.
Tất nhiên, Tanya biết đó là một hành động hão huyền. Dù vô ích đi chăng nữa, luôn có khả năng chỉ cần cô hạ thấp sự cảnh giác của mình, lời nguyền Elinium Type 95 sẽ lập tức biến cô thành một con chiên ngoan đạo của “thần”. Sau khi cân nhắc tới việc gìn giữ sức khỏe tâm thần là điều tất yếu, thì duy trì trạng thái căm thù [Tồn tại X] là lẽ đương nhiên.
Coi nhẹ chuyện này cũng xem như coi nhẹ việc hô hấp và từ bỏ suy nghĩ vậy.
“…Hừ, là bởi không muốn bị thao túng như rối mà thôi?”
Tanya luôn tin rằng phẩm giá của một người nằm ở khả năng tư duy của người đó. Khi khỉ tiến hóa thành người, thì tư duy là điều phân biệt người với các loài động vật khác. Chính vì thế mà cô không thể hiểu được hành vi từ bỏ tư duy bởi “phúc cho những kẻ không thấy mà tin”.
Theo quan điểm của Tanya, một kẻ đánh mất khả năng tư duy, không thể đặt câu hỏi và khám phá chẳng khác nào một con robot khoác da người. Đó là lý do Tanya tôn trọng suy nghĩ, yêu tranh luận và khinh bỉ chủ nghĩa giáo điều bằng cả con tim.
Đó là lý do cô cười nhạo những kẻ cuồng tín và người tin tưởng một cách mù quáng. Cô không thể chịu đựng được việc bản thân sẽ giống như loại người bị tẩy não bởi giáo lý của chủ nghĩa cộng sản, như thể đó là tôn giáo và những kẻ điên rồ chế tạo hàng núi xác chết chỉ vì thí nghiệm xã hội của chúng. Tất cả hận thù của Tanya đều bắt nguồn từ quan điểm của cô về nhân loại. Loài người vĩ đại bởi họ chịu tìm tòi và học hỏi từ thất bại để thành công. Còn kẻ từ chối khả năng tư duy và ép buộc người khác tuân theo chủ nghĩa giáo điều thì thật ngu xuẩn.
Ý định biến cô thành một tên lính vô cảm của [Tồn tại X] là điều khiến cô trở thành kẻ thù không đội trời chung với “hắn”.
Nói là vậy, nhưng lý trí còn sót lại của cô đã chỉ ra rằng việc căm hận quá mức là hành vi thiếu hiệu quả. Cho nên cô chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên và tập trung vào vấn đề học tập của mình.
Với tầm nhìn hướng đến tương lai, tham vọng của Tanya là làm thế nào để cải thiện bản thân hết mức có thể. Vì vậy mà cô mới đến thư viện. Bước đi con đường quen thuộc, cô chào hỏi những nhân viên quen mặt và hướng thẳng đến đó mà không chút mê man.
“Báo cáo, trung úy Degurechaff muốn tiến vào.”
Sau khi đến cổng thư viện, Tanya tiến hành báo cáo ngắn gọn trước khi mở cửa. Lý do rất đơn giản, quân hàm tối thiểu để đạt tư cách nhập học vào Đại học Quân đội phải từ trung úy trở lên. Vậy nên ở đây, cấp bậc của Tanya là thấp nhất.
Tuy nói hôm nay là chủ nhật, song nếu có người lui tới cũng không có gì là lạ. Do đó, Tanya luôn phải thận trọng bởi khả năng xuất hiện quan chức cao cấp là rất lớn.
“Hmm?”
Sự thận trọng đã được đền đáp, chứng minh lo lắng của cô là chính xác. Ngay tại cửa thư viện, Tanya lập tức bắt gặp một quân nhân giống như một học giả trên 50 tuổi đang nhìn lại cô từ phía sau núi tư liệu chồng chất.
Cầu vai trên bộ quân phục cho thấy ông có quân hàm chuẩn tướng, căn cứ vào quân trang có thể phán đoán đó là một vị đại nhân vật. Vị khách đã đến thư viện trước cô đang xem xét một lượng lớn bản đồ và ghi chép lại dữ liệu. Lý do ông ta đến nơi này rất dễ hiểu, thư viện của Đại học Quân đội sở hữu kho tài liệu có giá trị tham khảo cao và số lượng đồ sộ. Đó là lý do tại sao việc nghiên cứu chiến lược quân sự thường phụ thuộc vào tài liệu ở đây.
Vì lẽ đó, cảnh một nhân vật tầm cỡ đến Đại học Quân đội tìm tư liệu không hề hiếm thấy. Dù sao nơi này cất chứa rất nhiều hồ sơ và luận án bị đánh dấu “chỉ đọc, cấm mượn”, nên việc họ tự thân đến là đương nhiên.
“A, thứ lỗi cho tôi vì đã quấy rầy, thưa ngài chuẩn tướng.”
Mà đó chính là một cơ hội ngàn năm có một. Cuộc xảo ngộ tuyệt vời này khiến Tanya âm thầm cười trộm trong lòng. Bất luận ở thời đại nào, thiết lập quan hệ với người có quyền cao chức trọng đều là trăm lợi vô hại. Để có cơ hội đó thì ta phải tự mình đến những nơi họ hay xuất hiện thì mới gia tăng được tỉ lệ vô tình chạm mặt nhau.
Nói là vậy, nhưng tiếc thay bề ngoài của thân thể này quá trẻ. Do đó cô sẽ bị cấm vào những khu vực phục vụ rượu. Chưa kể, ngồi chung tiệc rượu với các đại nhân vật cũng dễ tạo ra cái nhìn phản cảm hơn hẳn.
Hoặc là, cô cũng có thể tạo ra hình tượng “còn trẻ nhưng lại đáng tin cậy” – nhưng muốn cô giả vờ làm một đứa bé thì quá khó khăn.
Yêu cầu cô hành động như một đứa trẻ đã vượt quá phạm vi hiểu biết của cô rồi, còn phải cư xử sao cho ra dáng một bé gái thì chẳng khác nào bảo cô phải thấu hiểu được hành vi của người ngoài hành tinh. Bức thiết lắm thì cô có thể giả vờ cười cợt, nhưng chỉ đến thế mà thôi.
Chính vì thế, chỉ cần cơ hội xuất hiện, Tanya sẽ không chút do dự mà lợi dụng nó hết mức có thể.
“Hừm, không cần khách khí thế đâu. Lúc này chỉ cần xem ta như một tiền bối cùng trường là được.”
Phản ứng khi ông đáp lại lời chào của cô giống như hành động của một nhà học giả hoặc triết gia hơn là một quân nhân. Khí độ của ông, nói theo một cách nào đó khá là bảo thủ, nhưng ấn tượng đầu tiên mà Tanya cảm thấy về tính cách của ông là ngay thẳng chứ không phải kỳ quái.
“Vâng, cảm ơn sự rộng lượng của ngài. Tôi là học viên Tanya Degurechaff, trung úy thuộc quân chủng Ma Đạo sư của Đế Quốc.”
“Ta là chuẩn tướng Zettois. Phó trưởng Cục hậu cần thuộc Bộ Tổng tham mưu.”
Phó trưởng Cục hậu cần thuộc Bộ Tổng tham mưu!!! Đó không phải tương đương với sếp sòng trong một tập đoàn hay sao? Tuyệt vời.
“Hân hạnh được gặp ngài, thưa chuẩn tướng các hạ.”
Cô nói chân thành. Xét cho cùng, nhóm của ông nắm giữ quyền lực ngang với những người chịu trách nhiệm quản lý nhân sự trong Bộ Tổng tham mưu. Nói theo kiểu doanh nghiệp thì họ giống như đội ngũ nòng cốt quyết định chiến lược hoạt động của cả công ty vậy.
Có thể quen biết được người như thế thì quả là may mắn.
“Hmm, em có vấn đề gấp gáp muốn giải quyết, huh?”
“Báo cáo, tôi không có chuyện khẩn cấp, thưa chuẩn tướng các hạ. Hôm nay tôi có mặt để tự học.”
Gắng kiềm chế sự hưng phấn muốn nhảy nhót của mình, Tanya thành thật báo lên mục đích. May mà cô thường xuyên đến thư viện nhằm thỏa mãn khao khát kiến thức và nghiên cứu pháp luật nên sẽ không khiến cho đối phương cảm thấy đột ngột.
“Đây quả là một dịp tốt. Nếu thời gian cho phép, ta rất muốn được nghe quan điểm của một người trẻ tuổi.”
“Vâng, tôi rất vui mừng được đáp ứng nếu điều đó không làm phiền ngài.”
“Không sao, em cứ tự nhiên.”
“Vâng, thứ cho hạ quan thất lễ.”
May mà đối phương có vẻ có hứng thú với cô ở mức độ nhất định. Điều này sẽ dễ hơn so với việc phải nói chuyện cùng một người lạnh nhạt. Thay vì phải tiếp chuyện những kẻ trong danh sách giảm biên chế và lão chủ tịch hội đồng quản trị không chịu hiểu tính tất yếu của việc giảm biên chế, đây quả là chuyện dễ dàng.
“Ta đã được nghe kể nhiều về em. Xem ra em đã tạo dựng lên tên tuổi cho mình rồi đấy.”
“Vâng, nhờ mọi người đánh giá quá cao thôi ạ.”
Danh hiệu “Bạch Ngân” quả là chán ghét. Dù nó làm tôi tin rằng cần phải xem xét lại gu đặt tên của quân Đế Quốc, nhưng ít ra thì đó cũng là một biệt danh nổi bật.
Đối với những anh tài trẻ tuổi, nâng cao danh tiếng có vẻ sẽ rất hữu ích cho việc tạo lập công danh. Nhưng có câu “trâu buộc ghét trâu ăn” đó thôi, nên tôi cần phải cẩn thận, không thể chơi trội được.
“Em khiêm tốn quá rồi, ta nghĩ đánh giá này rất chính xác đấy chứ… Đúng rồi, ta có vài vấn đề muốn hỏi em.”
Đôi khi, danh tiếng của một người có thể góp phần sản sinh ấn tượng đầu tiên. Như việc ngài chuẩn tướng có chút hứng thú với Tanya đột nhiên muốn hỏi ý kiến cô vậy, dù nó dường như chỉ là phút ngẫu hứng nhất thời.
“Trung úy, cứ việc bày tỏ ý kiến chủ quan của mình đi. Em nghĩ sao… về hướng phát triển tiếp theo của cuộc chiến này?”
Trong cuộc đối thoại lấy tư cách quân nhân để đàm luận về chiến cuộc, giống như cách “nói chuyện phiếm” mà dân thường hay gọi, chẳng có gì sai khi tán gẫu về những đề tài không ảnh hưởng tới toàn cục.
Nhưng đối với người hứng thú với mình, Tanya chỉ cần thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình là có thể thể hiện được phần nào tinh thần hăng hái và năng lực bản thân. Tất nhiên, ít nhất là cô không lỡ miệng nói ra điều gì ngu xuẩn.
“Tôi rất biết ơn sự tán thưởng của ngài, nhưng không biết ý các hạ là về phương diện nào?”
Vậy nên, cần vừa phải xác định mục đích của đối phương và vừa phải bộc lộ thái độ cẩn trọng lẫn tính tích cực của mình. Đó chính là hành động không thể thiếu để Tanya nổi bật hơn người. Trong quân đội, cấp trên luôn thích những bộ hạ quen thuộc, đáng tin cậy, thận trọng khi thảo luận và không gián đoạn liên lạc. Nếu không biết phải lập tức đặt câu hỏi. Theo một cách nói, thói quen trên cùng nguyên tắc báo cáo, liên lạc và bàn bạc vô cùng thích hợp với quân đội. Quan trọng nhất, sinh vật mang tên quân nhân Đế Quốc là loại sinh vật có khuynh hướng câu nệ tính chính xác cực kỳ mãnh liệt.
Bởi vậy, thay vì ra sức kiếm điểm, chẳng bằng cố gắng không bị mất điểm mới là hành động khôn ngoan. Chỉ biết to mồm thì không thể leo được đến đâu, mà phải chú ý và chỉ ra từng chi tiết nhỏ mới có thể thành công.
“Hmm, đúng thế thật. Vậy ta sẽ đổi câu hỏi, dự liệu của em về hình thái của cuộc chiến này là gì?”
“Xin thứ lỗi cho sự mạo phạm của tôi. Hạ quan cho rằng đây không phải vấn đề mình có thể đàm luận.”
Và cô cũng cần tránh mọi phát biểu vượt quá thẩm quyền của bản thân. Ví dụ, tương tự như cách phòng nhân sự không nên bình luận về tài chính kinh doanh và phòng kinh doanh không nên trộn lẫn vào việc của phòng nhân sự vậy. Mấu chốt chính là hiểu được giới hạn của mình.
“Không sao. Đây không phải một cuộc điều tra nên em có thể tự do ngôn luận.”
“Như vậy, hạ quan xin tuân lệnh.”
Cô không muốn nói chút nào. Song nếu tiếp tục từ chối thì khéo léo đến đâu cũng sẽ bị xem là thất lễ. Nỗi lo lắng lớn nhất của cô là bị xem là không có khả năng thảo luận. Ý nghĩ rằng đối phương có thể lý giải bản thân mà không cần mở miệng thật ngờ nghệch, thậm chí là một ảo tưởng vô lý.
Nhân loại có hai cái tai và một cái miệng. Tức là nếu người kia chịu lắng nghe thì chỉ cần mở miệng nói là đủ. Dù có thể giao tiếp bằng những tiếng âm ừ tối thiểu, nhưng nếu không ai chịu mở lời trước thì cuộc nói chuyện sẽ chẳng đi đến đâu.
“Tôi tin chắc rằng cuộc chiến này sẽ leo thang thành một cuộc đại chiến.”
Một trong những điều cơ bản khi đưa ra báo cáo cho cấp trên là sự tự tin vào dự đoán của mình. Ngay cả khi ý kiến đó là duy nhất, cũng cần phải đảm bảo nội dung mang tính thuyết phục. Nếu báo cáo không thể truyền đạt trọng điểm thì thật vô nghĩa.
“Đại chiến?”
“Một cuộc chiến với sự góp mặt của hầu hết các cường quốc và phát triển thành một cuộc chiến tranh có quy mô toàn cầu.”