Youjo Senki - Ấu Nữ Chiến Ký

Chương 35 : Đại Học Quân Đội (5)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Ở thế giới này, cuộc xung đột hiện nay có khả năng trở thành mồi lửa cho thế chiến rồi chứ? Coi như không phải thì ít nhất cũng trở thành cuộc chiến toàn diện giữa các cường quốc, nên gọi là đại chiến cũng không sai. Theo thường thức, diễn biến của cuộc chiến này không sớm thì muộn sẽ biến thành thế chiến. Cường quốc đánh cường quốc để tranh cướp bá quyền. Mỗi trận doanh đều phải ứng phó toàn lực. Vì lẽ đó, chỉ cần chứng tỏ bản thân có kiến thức sâu rộng đủ để hiểu được tình hình thực tế là có thể thu được khen ngợi. “…Phát biểu này căn cứ vào đâu?” “Đế quốc là một siêu cường mới, nhưng nó sở hữu sức mạnh vượt xa so với các cường quốc lâu đời.” Tiếp theo, cô cần phải đưa ra giải thích rõ ràng. Để tránh những cuộc họp dư thừa thì sách lược duy nhất là xây dựng một nhận thức chung. Về vấn đề này, ngài chuẩn tướng đã có quan điểm rất thực tế. Mặc dù người phát biểu chỉ là một trung úy quèn, song ông lại vô cùng nghiêm túc. Thật làm người ta cảm thấy kinh ngạc. Nhưng nhờ thế mà phát biểu của Tanya mới có giá trị. “Do đó, cuộc chiến một chọi một giữa Đế quốc và cường quốc khác sẽ chỉ có thắng mà không có thua.” “A, đương nhiên chúng ta sẽ chiến thắng trong cuộc chiến với nước Cộng Hòa.” Hơn nữa, ông còn giúp nói ra những lời mà bản thân cô khó có thể mở miệng. Đề cập cụ thể đến “chiến tranh với nước Cộng Hòa” mang nghĩa nếu đánh với quốc gia khác thì chưa chắc đã thắng. Nhờ cấp trên chỉ ra sự tồn tại của kẻ thù giấu mặt khiến cuộc nói chuyện càng thêm suôn sẻ. Tanya thực sự ấn tượng và cảm thấy mình có thể nói nhiều hơn một chút. Thậm chí cô còn có cảm giác, dù trong quân đội rất khó chọn cấp dưới, nhưng khả năng tận dụng năng lực bộ hạ của nó còn triệt để hơn cả doanh nghiệp. Khi còn tiến hành cắt giảm biên chế thì cô không hề có suy nghĩ ấy, xem ra đúng là cần phải học tập thêm. Quân đội và doanh nghiệp là hai loại khác nhau, bạn không thể chọn cấp dưới mà chỉ có thể bồi dưỡng họ. “Xét theo thế cục hiện tại, khả năng Vương quốc Liên hiệp và Liên minh Rus chịu ngồi yên là rất nhỏ. Vương quốc Ildoa cũng chưa bày tỏ thái độ rõ ràng.” “…Họ không thể trục lợi được từ cuộc chiến này.” Và ông còn xác nhận một chuyện đương nhiên. Vâng, tuyệt vời, đơn giản là quá tuyệt. Đây chính là một cuộc nói chuyện trí tuệ. Nếu đối phương không hứng thú với trình độ của mình thì cuộc đối thoại này sẽ không thể tồn tại. Vui quá đi. Quả đúng là sự quyến rũ của tầng lớp thượng lưu trong xã hội. “Đúng vậy, việc đó hoàn toàn chính xác nếu cân nhắc tới lợi ích trực tiếp. Nhưng mặt khác, họ sẽ phải đối diện với lựa chọn cho phép sự ra đời của một quốc gia bá quyền.” “Quốc gia bá quyền?” “Vâng. Tại trung tâm của châu lục, một khi Đế quốc thành công trong việc tiêu diệt Cộng hòa Francois, chúng ta sẽ không chỉ mạnh hơn các quốc gia khác mà còn có thể thống trị cả lục địa này.” Liên tưởng đến tình huống Đế quốc Đức một mình đánh bại cả Pháp và Nga đi. Liệu Đế quốc Anh có đủ dại dột để lờ đi điều đó sao? Nếu họ thực sự ngu đến thế thì đảo quốc kia đã bị coi là một quốc gia nhỏ yếu chỉ có thể đứng nhìn rồi. Vì hiểu được sự khắc nghiệt của thực tế mà họ đã tham gia vào thế chiến. Ngay cả những cường quốc khác cũng nhảy vào vòng xoáy chiến tranh vì lợi ích của toàn quốc gia. “Và nếu không thể diệt Cộng Hòa trong thời gian ngắn nhất thì sớm muộn gì các quốc gia khác cũng sẽ can thiệp.” “Ra thế. Tình huống có thể phát triển theo cách như vậy. Nhưng nếu thế thì Cộng hòa cũng có cơ hội trở thành một quốc gia bá quyền đó sao? Điều đó cũng rất khó tiếp thu, đúng chứ?” Tch! Đáng chết, lại bị đối phương chỉ ra thiếu sót trong lập luận. Kiểu gì ông ta cũng thương hại tôi vì lý do tuổi tác cho mà xem. Thất bại lần nữa sẽ nguy mất. Phải cố gắng, nhìn thẳng vào mắt đối phương và trả lời rõ ràng. “Tôi đồng ý. Vì lẽ đó tôi cho rằng, họ sẽ lên âm mưu để Đế quốc và Cộng hòa triệt tiêu lẫn nhau.” “Tham chiến sao?” “Vâng. Họ có thể bắt đầu bằng cách cho vay, viện trợ vũ khí và lính tình nguyện cho Cộng hòa.” Đây chính là chương trình Vay-mượn nổi tiếng trong gây quỹ chiến tranh. Cho dù Cộng hòa giành chiến thắng thì nguồn lực quốc gia của họ cũng bị cạn kiệt. Có thể dễ dàng kết luận, một khi Đế quốc và Cộng hòa bị lún sâu vào cuộc chiến, chờ lúc song phương đều mêt mỏi thì Vương quốc Liên hiệp sẽ lập tức đóng vai ngư ông đắc lợi. Thậm chí nếu có dã tâm hơn, họ còn thể ra vẻ “người thiện lương giúp điều đình mâu thuẫn” ấy chứ. “…Hiểu rồi, tôi có thể suy ra điều đó.” “Vâng, cho Cộng hòa mượn một lượng lớn tài chính với ý đồ khiến song phương giết nhau và chờ kết thúc để thu hoạch thành quả. Tôi tin đó là những gì mà các cường quốc đang lên kế hoạch.” Thật quá đáng. Sự tồn tại của cường quốc quá tà ác. Biến những cá nhân thiện lương trở thành những tên tội phạm trong tổ chức xấu xa. Chúng ta cần chăm chỉ kiểm điểm, nhìn thẳng vào khả năng bóp méo nhân tính của quốc gia. Hãy nhìn vào tấm gương của bọn Xô viết kinh tởm cùng Đông Đức, đám mật vụ của chúng đã chà đạp lên nhân quyền và bản tính người. Hãy nhìn vào sự khủng bố xã hội dưới triều đại áp bức bởi STASI (Bộ an ninh quốc gia Đức). Hãy theo đuổi tự do, phấn đấu cho tự do tư tưởng đi! Chủ nghĩa tự do chính là con đường duy nhất dẫn đến sự cứu rỗi. Hỡi nhân loại, hãy mau mau giác ngộ điều này. “Vậy nếu Đế quốc thu được thắng lợi mang tính áp đảo thì sao?” “Căn cứ vào chính sách an ninh quốc gia, các cường quốc khác sẽ liên thủ với nhau để tham chiến. Ngay cả khi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải chiến đấu một mình thì họ sẽ không do dự chọn cách đó.” Mặc dù tự do tư tưởng rất quan trọng, cô cũng không thể sao lãng cuộc trò chuyện đầy trí tuệ này. Đặc biệt phải tiếp tục ở tình thế đã thiết lập được nhận thức chung và nêu rõ kiến giải một cách căn kẽ. “Hiểu rồi, quả là một giả thiết thú vị. Vậy chúng ta phải giải quyết thế nào?” “Không có chiến lược giải quyết tương ứng, thưa ngài.” Thú thật, nếu có thể nghĩ ra cách giải quyết thì tôi đã sớm trình lên rồi. Đó là một cơ hội thăng chức cực kỳ lớn. Đáng tiếc là tôi lại không có tài về mặt chiến lược quân sự như vậy. Quên đi, vẫn là nhường loại sách lược này cho Napoléon và Hannibal thì hơn. Thân là một con người thiện lương với trái tim hòa bình, tôi không cần phải cảm thấy xấu hổ vì điều đó. “Do đó, hạ quan cho rằng chúng ta nên học hỏi kinh nghiệm từ lịch sử và phấn đấu để đạt được hòa bình. Nếu không thể thì ưu tiên của chúng ta là giảm tổn thất về mức tối thiểu.” “…Không tính đến chuyện cố gắng giành thắng lợi luôn sao? Những lời nghiêm trọng này có thể khiến người khác đặt nghi vấn về tinh thần hăng hái chiến đấu của em đấy.” Thôi, xong đời. Lỡ miệng. Tôi đã lải nhải như một giáo sư đại học, ngay trước mặt một vị giữ chức Phó trưởng Cục Hậu cần và tác chiến của Bộ Tổng Tham mưu quân đội không hơn không kém và khiến cho ngài ấy đặt câu hỏi nghi vấn về ý chí chiến đấu của tôi. Tôi thật sự đã nói thế á, đã mở miệng như vậy ra thật á? Thật muốn cầm súng bắn nát cái miệng gây họa đi mà. Điều này sẽ làm hỏng lý lịch của tôi mất. Không chỉ có thể, tôi từng nghe kể rằng những kẻ hèn nhát bị đối xử tàn nhẫn ở tiền tuyến như thế nào. Quá tệ. Thực sự quá hỏng bét. Không, phải tránh lộ ra vẻ mặt dao động, phải dùng ngữ khí bình tinh nhất, gián tiếp thể hiện rằng bản thân không có ý như vậy. Phải sáng tác ra một bài phát biểu dũng cảm, chứng minh mình cực kỳ hiếu chiến, nếu không thì sẽ chết mất. “Vâng, đúng theo những lời ngài đã nói thưa chuẩn tướng các hạ. Thế nhưng vấn đề không phải việc thắng hay không. Vấn đề nằm ở việc xác định nó như thế nào. Mà trước tiên thì chúng ta cần tiến hành phân tích rõ hơn tiền đề.” “Sau đó thì sao? Thỉnh tiếp tục.” “Đúng vậy, thưa ngài. Hạ quan tin rằng chúng ta cần phải định nghĩa lại chiến thắng của Đế quốc nằm ở chỗ hoàn tất mục tiêu quốc phòng đề ra mà không phải thua trận.” “Thế thì chúng ta cần làm gì để đạt tới thắng lợi mà quý quan đã nói?” “Quán triệt các chiến dịch tiêu hao quân số và đập nát hoàn toàn khả năng chiến đấu của phe địch.” Những từ như quán triệt, tiêu hao, đập nát hoàn toàn vô cùng được giới nhà binh ưa chuộng. Tanya một bên biểu thị chiến ý hừng hực, một bên tìm tòi cách diễn đạt thiết thực hơn. “Tiêu diệt quân dã chiến của địch sao?” Tiêu diệt quân dã chiến của địch? Nghe lý tưởng đấy, nhưng áp dụng vào hiện thực rất khó. Nói cách khác thì câu này là một mồi nhử. Nếu muốn thể hiện bản thân không phải đón gió nói hùa theo phương pháp cứng rắn của đối phương thì việc tất yếu là tiến hành phản bác. “Đó là một cách làm lý tưởng nhưng e rằng rất khó để thực hiện. Chúng ta nên đặt mục đích chính là tiêu hao tài nguyên của phe địch và quán triệt triệt để chiến lược trận địa.” “Như vậy sẽ thắng được sao?” “Hạ quan không thể quả quyết trước về điều đó, nhưng có một chuyện chắc chắn là chúng ta sẽ không thua. Nếu Đế quốc bảo toàn được lực lượng để tung đòn kết liễu khi thời cơ đến thì độ linh hoạt trong chiến lược sẽ được đề cao.” Không thể đưa đến một chiến thắng chắn chắn, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ thất bại, đây là câu trả lời cực hạn của Tanya. Cô cũng dùng cả từ ‘đòn kết liễu’ để làm bảo hiểm tạm thời. Những lời thấm nhuần ý định đánh bại kẻ thù cần phải được nói ra rõ ràng. “Hmm, thú vị đấy. Nhưng nếu một ngày nào đó, đối phương cũng dùng chiến thuật tương đồng thì đối sách của chúng ta là gì?” Chính là lúc này, đây chính là lúc cô thể hiện tính tích cực của mình. Nếu đối phương đã biểu thị ra sự hứng thú với bản thân thì phải lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất. Trong trường hợp đó, cô nhất định phải thể hiện sự hiếu chiến của mình và làm lu mờ suy nghĩ thiếu tinh thần chiến đấu có thể gây nguy hiểm trước đó. “Vâng, xét tới tình hình, tôi đề nghị thay đổi vai trò trên chiến trường, để phòng ngự cho bộ binh và thực hiện chiến lược tiến công bằng các Ma Đạo sư.” “Theo như ta được biết, tuy Ma Đạo sư sở hữu sức phá hoại và tầm ảnh hưởng cao, nhưng không phải binh chủng thích hợp để xâm nhập và chiếm đóng căn cứ của đối phương.” “Tôi đồng ý, thưa ngài. Có điều, mục đích của việc phát động thế công không phải để chiếm lĩnh cứ điểm mà là để tiêu diệt lính phe địch.” Nói cách khác, chiến lược này không nhằm mục tiêu giành và chiếm đóng cứ địa, mà chú trọng việc tiêu hao quân số của kẻ thù. Khi đối diện với cuộc chiến tranh tổng lực, mấu chốt để chiến thắng chỉ có một cách duy nhất, đập tan khả năng tham chiến của phe địch và căn cứ vào đó để lập ra các sách lược phù hợp. Trên chiến trường của thế chiến thứ nhất, Đức đã có chiến thuật tốt hơn hẳn các quốc gia khác nhờ việc giết mổ quân Sô viết và giánh một đòn nặng nề vào liên minh Anh Pháp. Song nguyên nhân chủ yếu dẫn đến kết cục thất bại của họ là tiêu hao hết nguồn tài nguyên quốc gia. Khi Đức cùng lúc phải đối đầu với Anh, Pháp, Mỹ, ban chỉ huy quân sự Đức đã hiểu rằng mình không thể chiến thắng và quyết định đầu hàng. Ngay cả khi tiền tuyến chưa bị công phá, nhưng hiểu rằng không thể nào tiếp tục chiến tranh thì chẳng khác gì thừa nhận mình đã bại trận. Sự kiện lịch sử này chính là một bài học trọng đại. Đây chính là lý do mà chiến tranh tổng lực tất sẽ thất bại. Dù tiền tuyến mạnh đến đâu, một khi nguồn lực quốc gia đã cạn sẽ đồng nghĩa với việc không thể duy trì chiến cuộc. Bởi đây không phải vấn đề trên phương diện tinh thần mà chỉ đơn giản là giới hạn của vật lý. “Đó là lý do tôi tin rằng, chúng ta có thể sử dụng Không Ma Đạo sư làm lực lượng đột kích chủ lực và tiến hành các cuộc thâm nhập tập kích chính diện để bào mòn sức lực của kẻ thù.” Thành thật mà nói, thâm nhập tập kích chính diện là một động thái điên cuồng và chỉ có thể thực hiện bởi Ma Đạo sư. Mặc dù đề án này có tính khả thi thấp, song vẫn có giá trị để đề xuất. Và vì cô không phải người sẽ làm điều đó, nên mở miệng không thành vấn đề. Chỉ cần nhìn vào Tsuji kìa. Thằng ngố ấy đã làm biết bao điều hoang đường ở Mãn Châu, song vẫn được thăng chức khi trở về quê nhà đấy thôi. Hay lão tướng khăng khăng đòi đánh chiến trận Impha kìa! Còn được xem là đặc vụ giỏi nhất của phe đồng minh, còn được gọi biệt danh là “liều lĩnh” hoặc “tướng quân ác quỷ’ cơ đấy! Không, có lẽ tôi nên xưng lão là “thằng tướng quân đi-chết-đi-đồ-lừa-đảo” mới đúng?! Mở miệng đẩy người ta vào chỗ chết, sau đó vin cớ này để nuốt phí hòa giải hử? Hmm, có chút không đúng lắm, ở chỗ nào nhỉ. Không nhớ nổi, thôi, quên đi. Nếu tôi có thể vô trách nhiệm đến mức đó thì cuộc đời mình đã không khổ cực thế này. Tiếc thay, tôi là một con người lương thiện. Căn cứ vào kinh nghiệm bản thân, nếu đã không thể từ bỏ nhân tính thì nên bảo lưu ở một trình độ nào đó. Ai, tôi còn là một người thấu tình đạt lý. Gọi tôi là một người đầy thiện ý cũng không sai. Đúng thế, bản thân tôi là một người chí công vô tư. Vừa thiện lương lại khát khao hòa bình, một con người có nhân cách lành mạnh ngay cả trong cuộc đời khó khăn, đại khái là vậy. “Hmm? Ma Đạo sư không phải chỉ giới hạn ở nhiệm vụ hỗ trợ sao?” “Ma Đạo sư sở hữu hỏa lực sánh ngang với pháo binh trên mặt đất và độ cơ động vượt xa bộ binh nên đây là binh chủng lý tưởng nhất để săn bắn kẻ địch.” Thú thật, vừa phòng ngự vừa di chuyển đúng là một cực hình. Đặc biệt là những lần chém giết với đám Named hiếu chiến khiến tôi sâu sắc cảm nhận được cái gọi là vướng chân vướng tay. Nếu quả thật có thần, làm ơn giết sạch đám chết tiệt kia rồi hẵng tự xưng là thần đi. Một chủng tộc thích tàn sát đồng loại về cơ bản đều là một lũ tâm thần. Điều này là một minh chứng khác cho thấy [Tồn tại X] không phải là thần. Ai, tôi phải làm gì để thoát khỏi lòng bàn tay của con ác quỷ ấy đây? Nếu một con quỷ có thể thoải mái dạo chơi trong thế giới vô thần thì chỉ có thể nói, đây chính là sự kết thúc của thế giới! “Nếu chúng ta muốn thắng trận mà vẫn hạn chế tối đa tổn thất thì hạ quan tin rằng cần hạn chế việc quân số tiêu hao. Trong trường hợp đó, Ma Đạo sư chính là binh chủng phù hợp nhất để triển khai.” “Thì ra là vậy, xem ra em rất giỏi chào hàng đấy.” “Hạ quan không dám nhận.” Lúc này phải hơi lùi một bước. Bất quá phản ứng của đối phương cũng không quá tệ. Ông ta hơi nhún vai và tiếp tục đặt bút viết gì đó vào tài liệu, không hề có ý định tiếp tục chất vấn tôi. Quá tốt rồi. Nếu có thể dựa vào mồm mép mà qua ải thì tôi nên cân nhắc chuyển nghề làm đàm phán viên đấy nhỉ. Bất quá, chuyên môn của tôi vẫn là quản lý nhân sự. Song những công tác chuyên sâu và thích hợp với tôi thì trả lương cao hơn việc làm phổ thông và không yêu cầu kinh nghiệm. Phải làm gì bây giờ? Để lên kế hoạch cho cuộc đời sau chiến hậu, có lẽ tôi nên học thêm kỹ năng nào đó. Như vậy, tôi cần phải có bằng cấp mới được. Từng đảm nhiệm vị trí Ma Đạo sư và có kinh nghiệm thực chiến phong phú, có thể giết người bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Kinh nghiệm như thế thì chỉ có thể đổi nghề làm xã hội đen a? Bất luận thời đại nào, quân nhân xuất ngũ sẽ phải đối mặt với vấn đề thất nghiệp, vì lẽ đó mà không trao dồi bản thân để gia nhập doanh nghiệp sẽ rất phiền toái. Vậy nên cô mới tới thư viện để học tập pháp luật với dự định thi lấy một cái bằng tư pháp hoặc tìm việc liên quan để tránh rơi vào quẫn cảnh chết đói trong tương lai. “Giả sử chúng ta sẽ sử dụng Ma Đạo sư làm lực lượng nòng cốt cho chiến lược cắt giảm thương vong thì em muốn có bao nhiêu người?” Chỉ trách cô quá mải mê với kế hoạch cuộc sống trong tương lai mà không hề cân nhắc gì về ý nghĩa của câu hỏi và hồn nhiên đáp lại. “Một Không đoàn Ma Đạo sư là đủ, thưa ngài. Như vậy không chỉ giảm thiểu gánh nặng về hậu cần mà vẫn giữ được sức mạnh tác chiến ở mức tối thiểu.” “Thú vị. Được rồi, ta sẽ xem xét điều này. Ý tưởng của lớp trẻ đúng là hấp dẫn.” “Cảm tạ ngài đã khích lệ.” Lỗi lớn nhất của Tanya chính là không nhận ra được ẩn ý thực sự của điều này. Bình thường, Tanya chắn chắn có thể phát hiện ra điều gì sai trong cuộc trò chuyện và thực hiện trăm phương ngàn kế để thoát thân. Nhưng chỉ vì một chút bất cẩn đã khiến cô đã bỏ qua nó. Đúng thế, chính sơ suất nhỏ ấy, đã dẫn đến sai lầm khủng khiếp nhất trong cả đời cô.