[Dịch] Dã Man Vương Tọa
- Tại đây chính là Minh Hà...
Trương Đức Bưu nhìn qua dòng sông uốn lượn chảy vào trong vết nứt không gian, lẩm bẩm nói.
Con sông dài đệ nhất đại lục là A Nhĩ Can, hùng vĩ rộng lớn, từ hướng tây đổ về hướng đông, rong ruổi vạn dặm, nhưng so sánh với Minh Hà thì sông A Nhĩ Can chẳng khác gì con giun nhỏ bé.
Thế gian không có con sông nào có thể mỹ lệ và đầy sắc thái truyền kỳ như Minh Hà.
Minh Hà chảy ra từ trong hư không, không ai có thể thăm dò ra khởi nguyên của con sông này từ đâu, nhánh sông này chảy ra chín vị diện, xuyên qua chín thế giới, sau đó chảy vào địa ngục.
Nếu như chỉ có như vậy, Minh Hà còn không được xưng là con sông to lớn nhất, con sông này chảy xuyên qua thế giới âm u, chín đại địa ngục, bảy đại địa ngục, cuối cùng chảy vào trong Minh Hải, tính ra nó chảy xuyên qua hai mươi lăm thế giới và vị diện.
Trong phạm vi Minh Hà chảy qua, không gian đảo ngược, pháp tắc hỗn loạn, cho dù là sức hút của mặt đất cũng biến mất, bất luận là cái gì cũng lơ lửng trên không trung, xuất hiện bên trên không thì không thể nào xuống dưới được.
Sinh vật trong Minh Hà cũng thiên kì bách quái, thậm chí còn kỳ lạ hơn cả sinh vật thâm uyên.
Trong lịch sử, cũng không có không ít ma pháp sư hoài nghi, sinh vật ác ma trong địa ngục có thể là sinh vật trong Minh Hà diễn biến mà thành.
Đương nhiên đây chỉ là một truyền thuyết, cũng không có chứng cớ xác thật.
- Vừa rồi Tiểu Hắc nói, Minh Hà là đi thông tới thông đạo tầng một của thâm uyên, xem ra quả là thế.
Trương Đức Bưu nhìn qua Minh Hà to lớn, nó chảy từ đại lục vào trong thâm uyên tăm tối.
Ở chỗ này Thái Ca có thể tự do tự bay lượn, nói rõ không khí nơi này do Tiểu Hắc có thể khống chế phong hệ ma pháp nguyên tố, nói rõ nơi này trừ không có trọng lực ra, những thứ khác đều bình thường, cho nên dọc theo Minh Hà tiến vào trong thâm uyên tầng tiếp theo cũng không phải không có khả năng.
Trương Đức Bưu nhìn qua Minh Hà, chần chờ một chút, hắn xác thực rất muốn nhân cơ hội này tiến vào tầng hai, nhưng mà lúc này triều đại Nam Minh công quốc phái đại quân xâm nhập vào thâm uyên, chuẩn bị đánh lén Tân Lợi Thản thành, tuy bọn chúng toàn quân bị diệt, nhưng nói rõ vấn đề, công quốc đã bắt đầu ra tay với Nam Cương.
Trong nội tâm man rợ, bất cứ chuyện gì so ra cũng kém chủng tộc của mình, vì lợi ích chủng tộc hắn không tiếc tính mạng của mình. Trương Đức Bưu lưu luyến nhìn qua Minh Hà, đang định quay người rời đi, đột nhiên trong dòng sông có âm thanh du dương kỳ lạ, chỉ thấy mấy trăm con quỷ nước cường tráng đi ra, đầu vai lưng cõng một sợi dây kéo thuyền, trong miệng kêu to hắc ôi!!! Hắc ôi!!! Hô hào ký hiệu, từ trong thông đạo Minh Hà chậm rãi kéo một chiếc lâu thuyền ra..
Bởi vì không có trọng lực, lâu thuyền lơ lửng trên mặt nước, giống như đi thuyền trên không trung, cảnh này rất quái dị.
- Ngừng!
Một Vong Linh Đại Ma Đạo Sư đứng ở đầu thuyền, chỉ huy những quỷ nước kia, cao giọng quát:
- Cập bờ đỗ thuyền!
Những con quỷ nước này ra sức kéo thuyền, chậm rãi đi ra khỏi Minh Hà, chỉ thấy lâu thuyền lơ lửng trên Minh Hà, xuyên qua trời cao, chạy nhanh về một dãy núi đang lơ lửng.
Qua một lát, lâu thuyền kia đáp xuống chân núi, quỷ nước cũng nhanh chóng quấn dây quanh cột đá, miễn cho lâu thuyền bay đi theo gió.
Vong Linh Đại Ma Đạo Sư khom người vào trong buồng nhỏ, cung kính nói:
- Thánh nữ đại nhân, thuyền đã đỗ lại rồi!
Trong lâu thuyền có âm thanh như chuông bạc vang lên, thanh thúy dễ nghe.
- Chư vị khách nhân, đã đến thâm uyên thì thỉnh rời thuyền!
Trong lòng Trương Đức Bưu hơi chấn động, vội vàng thả người nhảy lên lưng Thái Ca, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy trong khoang thuyền có một lão Ma đạo sư cùng ba nam hai nữ đi ra, xem bộ dáng hẳn là lão niên Ma đạo sư dẫn đầu đệ tử đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Không có như tưởng tượng của hắn, trong lòng Trương Đức Bưu có chút thất vọng, đã thấy lão niên Ma đạo sư cười nói vào trong buồng nhỏ.
- Thánh nữ đại nhân dừng bước, thầy trò mấy người chúng ta có thể bình an đi ra khỏi thông đạo Minh Hà, còn cảm tạ thánh nữ ra tay tương trợ.
Trong khoang thuyền có một nữ tử mặc áo trắng, bàn chân trần trụi đi không chạm đất, giống như nữ thần hạ phàm, nhất cử nhất động mang theo hương vị không ăn khói lửa nhân gian, nói:
- Khẳng Ni Địch Ma đạo sư khách khí, ngươi từng có ân tình với Quang Minh thánh điện, tiễn ngươi ra khỏi đây cũng là chuyện nên làm.
Lão niên Ma đạo sư liên tục tạ ơn, mang theo đệ tử rời thuyền, thi triển phiêu phù thuật rời đi.
Tà Linh thánh nữ đưa mắt nhìn qua bọn họ rời đi, lúc này mới nói với Vong Linh Đại Ma Đạo Sư:
- Đan Ni thúc thúc, chúng ta trở về đi.
- Vâng, thánh nữ đại nhân.
Vong Linh Đại Ma Đạo Sư khẽ khom người, Y Ái Nhĩ đang muốn quay về thuyền nhỏ, đột nhiên trong nội tâm khẽ động, ngẩng đầu nhìn qua hai ma thú to lớn trên không trung, một con Lục Dực Kim Quang Hống có da lông bụng thuần trắng, mà phần lưng và lông vũ màu đen, mặt khác còn có một con Tam Đầu Địa Ngục Khuyển tiến hóa hoàn toàn thể.
Trên lưng Lục Dực Kim Quang Hống có một nam tử tục rằng đang đứng, đang nhìn chằm chăm vào nàng.
- Chẳng lẽ là hắn?
Trên mặt Y Ái Nhĩ lộ ra sắc mặt vui mừng, đột nhiên phóng người lên lưng Lục Dực Kim Quang Hống, ríu ra ríu rít nói:
- A man, lúc ta rời đi có nói ngươi có rãnh thì tới thâm uyên thăm to, ngươi quả nhiên đến!
Trương Đức Bưu gãi gãi đầu, nhếch miệng cười nói:
- Đúng vậy a, ta từ đại lục đi tới đây, trằn trọc nghìn vạn dặm, mới tìm tới nơi này.
- Ngươi thật có lòng.
Y Ái Nhĩ hé miệng cười cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt có chút đỏ bừng, cúi đầu dùng ngón tay se góc áo, âm thanh như muỗi kêu:
- Ngươi tới thăm ta sao?
- Đây là đương nhiên.
Mọi rợ hào khí vượt mây, cười nói:
- Nếu như không phải ta không biết đường đi, sớm đã tới đây tìm ngươi rồi.
Thái Ca cùng Tiểu Hắc cùng bũi môi, thầm nghĩ:
- Chuyên chạy tới đây? Nói dối không nháy mắt, vừa rồi không biết tên nào lạc đường a?
Trong nội tâm Y Ái Nhĩ ngượng ngùng vạn phần, ôn nhu nói:
- Ngươi đã tới thăm ta, trong nội tâm của ta thực vui mừng...
Trương Đức Bưu đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hào khí dường như ám muội, Y Ái Nhĩ bé gái bộ dáng thần thái như tiểu nữ nhân, mọi rợ tình nguyện thấy nàng như lúc trước, gặp được chính mình thì chém chém giết giết, giờ phút này thánh nữ ôn nhu hắn lại khẩn trương, không biết nói cái gì mới tốt.
Hào khí càng ngày càng ám muội, cảm xúc khác thường lan tràn giữa hai người, mọi rợ ho khan hai tiếng, đang muốn nói chuyện, Y Ái Nhĩ đột nhiên tỉnh ngộ lại, vừa rồi ngượng ngùng quét sạch, nghiêm mặt nói:
- A man, ngươi bây giờ có thể đánh thắng ta hay không/
Trương Đức Bưu thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên không phải nói giỡn, lại gãi gãi đầu, thăm dò nói:
- Có lẽ không kém bao nhiêu đâu?
- Vậy là tốt rồi!
Y Ái Nhĩ lại bắt đầu vui vẻ, đứng trên biên giới cánh của Thái Ca, nàng nhìn qua thuyền lớn kêu to:
- Đan Ni thúc thúc, ngươi trở về đi! Nói với Giáo Tông đại nhân cùng các trưởng lão, ta đã gặp được tiểu tặc trộm thánh điển, không phải đối thủ của hắn, bị hắn bắt đi!
Tên Vong Linh Đại Ma Đạo Sư Đan Ni đã giật mình, suýt nữa khóc lên, kêu to:
- Thánh nữ đại nhân, bà cô nhỏ của ta ơi, ngài đừng làm rộn, mau quay về đi! Ta trở về mà nói như vậy, Giáo Tông đại nhân khẳng định không tin, có thể một chưởng chụp chết ta đấy!
Y Ái Nhĩ cười nói:
- Ngươi nói với hắn, người nọ là Nam Cương Đấu THánh, hơn nữa còn mang theo một con Lục Dực Kim Quang Hống cùng Tam Đầu Địa Ngục Khuyển, chúng đều tiến hóa thành siêu cấp ma thú, đừng nói ta, cho dù Giáo Tông đại nhân tự mình tới cũng không phải là đối thủ, hắn chắc chắn sẽ không giết ngươi.
Vong Linh Đại Ma Đạo Sư giọng nói như khóc, năn nỉ nói:
- Bà cô nhỏ, ngài không nói tên của địch nhân cho ta biết, ta trở về cũng không cách nào bàn giao nha!
Y Ái Nhĩ cười nói:
- Ta đã nói rõ ràng rồi, hắn tên là Đức Bưu Man Chuy, nhủ danh a man, còn gọi là Trương Đức Bưu, là người Nam Cương, đến nay còn chưa kết hôn.
Đan Ni rùng mình, nhỏ giọng nói thầm:
- Ngài ngay cả người ta chưa có thành gia lập thất còn biết rõ ràng như vậy, ta trở về vừa nói như vậy, khẳng định còn bị Giáo Tông đại nhân một tát đánh chết...
Y Ái Nhĩ thấy hắn không có phản đối, hoan hô tung tăng như chim sẻ, thở ra một hơi, cười nói:
- Cả ngày buồn bực trong Thánh điện, thật vất vả mới có thể ra ngoài hít thở không khí, ta sắp kìm nén chết rồi... Oa, Thái Ca, ngươi đã khổng lồ rồi!
- Đó là tự nhiên!
Lão hổ dương dương đắc ý, cong hai chân trước lên, nói:
- Ta mỗi ngày đều có rèn luyện, ngươi xem, cơ bắp của ta... A man!
Đột nhiên Thái Ca rống to lên, hưng phấn vạn phần nói:
- Ngươi xem, các ngươi mau nhìn, ta thật sự có cơ bắp mà!
Tam Đầu Địa Ngục Khuyển hiếu kỳ nhìn qua, liếc mắt nhìn lập tức không có hứng thú, không đếm xỉa tới nói:
- Thái Ca, cánh tay của ngươi da lông nhăn nhúm a!
- Thật sự là cơ bắp, không phải da! Ồ, vừa rồi mới có một khối cơ bắp, đã đi nơi nào rồi?
Móng vuốt Thái Ca niết cả buổi, còn không có tìm được khối cơ bắp nhỏ nhô lên, hậm hực giải thích nói:
- Hôm nay có khách tới, nó ngượng ngùng không chịu đi ra, khi không có ai thì hai khối cơ bắp của ta mới bằng lòng xuất hiện... (Vãi con Thái Ca ^^)
Đột nhiên Tiểu Hắc đứng lên, hai cái chân sau đứng trên không trung, hai cái chân trước cong lên, từng khối cơ bắp căng tròn, đem da lông chồng lên cao, ba cái đầu dữ tợn vạn phần cười nói:
- Thái Ca, đây mới gọi là cơ bắp! Ngươi cả ngày bay tới bay lui trên không trung, không có rèn luyện, đã sớm thoái hóa!
...
- Y Ái Nhĩ, ngươi trở thành Kiếm Thánh?
Trương Đức Bưu im lặng với hai con ma thú của mình, quay đầu hỏi. Hắn vừa rồi chú ý tới Y Ái Nhĩ lăng không hư độ, từ đầu thuyền bay thẳng lên cao, cho nên mới hỏi, nói:
- Đúng rồi, Mục Hưu Tư Đại Tế Ti vì sao không ở bên cạnh ngươi?
- Mục Hưu Tư Đại Tế Ti mấ rồit...
Thần sắc Y Ái Nhĩ ảm đạm, thấp giọng nói:
- Ngày đó ta rời khỏi mất Mê Thất Chiểu Trạch, dưới cơ duyên xảo hợp đột phá Kiếm Thánh, Mục Hưu Tư Đại Tế Ti ở bên cạnh hộ pháp. Không ngờ tới tối có một nữ nhân áo bào đen không nói cái gì động thủ với ta, Mục Hưu Tư Đại Tế Ti vì bảo vệ ta, bị nữ nhân kia đánh cho hồn phi phách tán. Ta đột phá Kiếm Thánh thì lập tức động thủ với nàng ta, kết quả lưỡng bại câu thương, sau đó một người trở lại thâm uyên, chữa thương nhiều tháng mới khôi phục lại, kết quả Giáo Tông đại nhân cùng các trưởng lão không cho phép ta đi ra khỏi cửa...
- Thì ra là thế.
Trương Đức Bưu lẩm bẩm nói.
Nữ nhân áo đen chắc hẳn chính là thánh nữ tiền nhiệm của Thần Vương Điện, sau khi nàng giao thủ với Y Ái Nhĩ thì quay về Thần Vương Điện, nhưng mà thương thế quá nặng, trên đường đi không ngừng bị Đại Xích Thiên Ma Thần Khí ăn mòn kinh mạch, đến Thần Vương Điện thì ma diễm thiêu đốt tới chết.
- A man, chúng ta đi nơi nào?
Y Ái Nhĩ ngẩng đầu, nhìn chung quanh một chút, đột nhiên hỏi.
- Nam Cương.
Thánh nữ trầm mặc một lát, nói:
- Ngươi đi nhầm đường.
...
Nam Cương, thiết bích hùng quan.
Giờ phút này thiết bích hùng quan được xưng không bị phá vỡ đã mở ra, cửa thành mở tung, tường thành ngàn vết lở loét trăm lỗ, khói đen bay ra từ trong thành, còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy trận chiến tranh này tàn khốc, tướng sĩ Nam Minh nhiều thời đại cưỡi lương mã Tây Vực chạy đi, trên mặt mỏi mệt tiến vào trong hùng quan này.
Cánh cửa Bắc Chu rốt cuộc rơi vào trong tay đại quân công quốc!
Mà trước thiết bích hùng quan là chiến trường bừa bộn, vô số thi thể đổ trên mặt đất, đao và kiếm, máu và lửa, cờ xí ngã trái ngã phải mang theo khói thuốc súng lượn lờ, nơi này là nơi thiết kỵ cấm quân cùng triều đại Nam Minh địa, hỏa, ám ba quân đoàn ác chiến, trong thi thể có thiết kỵ cấm quân, cũng có tướng sĩ công quốc.
Công quốc cũng có sáu đại quân đoàn, phân biệt dùng sáu đại nguyên tố làm tên, địa, thủy, phong, hỏa, quang, ám, trong đó thủy, phong hai đại quân đoàn vẫn còn ở Tây Phương cao nguyên, chỗ đó vừa mới bình định, thế cục bất ổn, cần đại quân trấn áp, mà Quang Minh kỵ sĩ quân đoàn thủ ở Yến kinh, là cấm quân dòng chính của triều đại Nam Minh quốc chủ, cũng không có tham chiến.
- Dâng lệnh đại soái!
Một lính liên lạc cưỡi ma thú như rắn mối đang chạy đi như điên, cao giọng quát:
- Phụng lệnh Đan Khế Nhĩ đại soái, để tránh ôn dịch lan truyền, tất cả quân mau chóng rời khỏi chiến trường, lấy Ám Mục Quân quét sạch thi thể!
Những tướng sĩ quét dọn chiến trường nghe nói như thế vội vàng đứng dậy, nhao nhao chạy ra ngoài chiến trường, trong miệng thấp giọng oán giận nói:
- Cái gì Ám Mục Quân? Rõ ràng là một đám Vong Linh Ma đạo sư, đám quái vật kia...
- Chớ có lên tiếng! Hoắc Hoa Đức, ngươi không muốn sống sao? Nghe nói Ám Mục Quân có không ít tế tự của Thần Vương Điện, nếu là bị bọn chúng nghe được, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết!
Trong lúc nói chuyện, hơn mười người mặc áo đen cầm quyền trượng ma pháp sư đi tới giữa chiến trường, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, giơ quyền trượng lên và không ngừng lẩm bẩm, qua một lát từng vòng xoáy màu đen xuất hiện, bên trong truyền đến từng mùi hôi tanh tưởi. Sau đó vòng xoáy nhúc nhích không ngớt, từng con trùng màu xanh dài hẹp bò ra..
Đám côn trùng này nhìn qua có màu xanh xám, nhưng mà lại vô cùng to lớn, dài đến sáu bảy mét, trên lưng có khôi giáp kim loại, không có đầu, ở một đầu có cái miệng, bên miệng có bảy tám cái xúc tu, lăng không vung vẩy. Trên miệng của nó mọc dài ra hai thứ như xúc tu dài, vòi xúc tu có con mắt, lúc mở lúc đóng, tham lam nhìn thi thể trong chiến trường.
Đột nhiên đám xúc tu vung lên quét qua thi thể nhét vào trong miệng, từng cái răng nhọn kia cắn nát áo giáp của thi thể, nuốt vào trong bụng.
- Mùi vị ngon quá, thân thể và linh hồn nhân loại quá ngon!
Con trùng kia ca ngợi.
Đám côn trùng khác cũng tiến lên "Quét sạch" chiến trường, nhanh chóng thôn phệ thi thể chiến sĩ tử vong.
Đám sinh vật địa ngục này là ác ma thực hủ trùng.
- Thi thể quá ít.
Một Ám Mục Quân ma pháp sư đột nhiên mở miệng nói, âm thanh khô khốc, âm vang hữu lực, nói:
- Còn chưa đủ nhét bao tử của đám bảo bối. Muốn phải nuôi sống những bảo bối này đúng là không dễ dàng!
Một tên Ám Mục Quân ma pháp sư cười to, quay đầu lại nhìn qua phía sau, cười nói:
- Yên tâm, đằng sau chính là Nam Cương, có đủ thi thể!