[Dịch] Đấu La Đại Lục
Đường Tam nói tiếp: “Ảnh hưởng lớn hơn nữa chính là vô duyên vô cớ mà lạm sát, trong cuộc đời một gã hồn sư muốn hồn thú nhiều nhất cũng không quá chín con. Nhưng, suốt cuộc đời một gã hồn sư sẽ phải liệp sát số lượng hồn thú là bao nhiêu chứ? Không nói người khác, cứ như chúng ta chuyến này trên đường gặp phải một ít thập niên cùng bách niên hồn thú chủ động công kích, đồng dạng cũng sẽ không nhịn được ra tay. Còn đối với những người lấy liệp sát hồn thú để mưu sinh, giết chóc số lượng càng tăng gấp bao nhiêu lần. Cứ như vậy mãi, chức nghiệp hồn sư sợ rằng một ngày nào đó sẽ không còn hoàn cảnh để hoạt động.”
Triệu Vô Cực nói: “Thôi được. Chuyện này cũng không phải ngươi hay ta có khả năng khống chế. Nhiều nhất cũng chỉ là tự chúng ta giết ít đi mà thôi. Tiểu Tam, ta quyết định nếu ngày mai vẫn tìm không được của ngươi thích hợp hồn thú, chúng ta sẽ xâm nhập sâu hơn một chút vào Tinh Đấu sâm lâm để tìm hồn hoàn phù hợp của người, yên tâm đi.”
Đường Tam mỉm cười: “Triệu lão sư, kì thật ta cho tới bây giờ cũng không có lo lắng quá vấn đề này. Còn có, ta vẫn chưa kịp hướng ngài nói tiếng xin lỗi. Lần nọ cùng ngài tỉ thí, ngài đều hạ thủ lưu tình, mà ta lại...”
Triệu Vô Cực cười khổ một tiếng, hướng Đường Tam khoát tay áo: “Được rồi. Chuyện không đáng đó, ta quên rồi.”
Hai người nhìn nhau. Không khỏi đều mỉm cười.
Đúng lúc này, nụ cười trong mắt Triệu Vô Cực đột nhiên biến mất, một tay chộp lấy bả vai Đường Tam kéo đến bên mình. Đồng thời, một luồng khí tức ác lạnh đến mức tận cùng từ người Triệu Vô Cực xuất ra, gầm nhẹ một tiếng, hắn trực tiếp triệu hồi chính mình võ hồn, Đại lực kim cương hùng bao trùm thân thể.
“Mọi người li khai trướng bồng. Nhanh!” Triệu Vô Cực quát gọn một tiếng truyền vào trong trướng bồng.
Trải qua vài ngày phối hợp, các đệ tử sớm đã đạt thành nhất định mà ăn ý, bay nhanh từ trong trướng bồng chui ra.
“Triệu lão sư, làm sao vậy?” Đái Mộc Bạch bước dài tới bên Triệu Vô Cực. Nghi hoặc hỏi.
Triệu Vô Cực không trả lời: “Tất cả mọi người đến sau lưng ta. Nếu có tình huống nào, các ngươi không cần lo cho ta, lập tức rời khỏi nơi này, hơn nữa phải rời khỏi Tinh Đấu sâm lâm. Mộc Bạch, lúc không có ta, trách nhiệm bảo vệ mọi người giao cho ngươi.”
Bất luận là Đái Mộc Bạch, Đường Tam hay những người khác cũng không hiểu được đến tột cùng xảy ra chuyện gì mà làm cho Triệu Vô Cực vốn tự thị thực lực phải khẩn trương như thế.
Ngay lúc này, bọn họ đột nhiên thấy được một màn quỷ dị.
Ngay hướng nhìn của Triệu Vô Cực, hai cái cây cao lớn đột nhiên chậm rãi tách ra hai bên, một thân ảnh khổng lồ lặng lẽ xuất ra.
Chứng kiến đại gia hỏa này, mọi người hô hấp phảng phất đều đình chỉ. Tất cả rốt cục cũng minh bạch lo lắng của Triệu Vô Cực là cái gì.
Nhìn giống như một quả núi tồn tại. Toàn thân bộ lông ngăm đen dưới ánh trăng le lói chiếu rọi lóe lên ánh nhàn nhạt. Cứ việc nó là tứ chi chạm đất, nhưng bả vai cao cũng tuyệt đối vượt qua 7 thước.
Nếu như đứng thẳng lên, sợ rằng độ cao sẽ phải trên 15 thước.
Bề ngoài nhìn vào, như thể là một con vừa giống viên hầu hay hắc tinh tinh. Ngoại trừ đôi mắt lóe lên như đèn lồng vàng rực sáng, còn lại toàn thân đen nhánh, giữa đêm đen, nếu không phải nó di động, thậm chí không nhìn rõ thân thể.
Đại gia hỏa này thân thể thật sự rất hùng tráng. Hùng tráng đến khó thể tưởng tượng nổi. Nó chẳng những cao lớn, mà mỗi chỗ thân thể còn đầy đặn, cứng rắng kinh khủng như đá hoa cương. Nhô ra thật giống một ngọn núi nhỏ.
Mà lúc này, khổng lồ gia hỏa nhưng lại hành tẩu không có phát ra bất kỳ âm thanh nào. Thậm chí ngay cả tiếng hô hấp cũng không có.
Chứng kiến nó, người thứ nhất nhận ra chính thị Đường Tam. Bằng vào tri thức Đại sư dạy, hắn lập tức phân biệt ra đại gia hỏa chủng loại.
“Là Sâm lâm chi vương - Thái thản cự viên”. Cho dù là Đường Tam luôn trầm ổn, lúc này thanh âm cũng có chút biến động.
Thái thản cự viên xuất hiện tại bất cứ hồn thú sâm lâm đều tuyệt đối là bá chủ. Không có hồn thú nào có can đảm dám đắc tội nó, bởi vì kết quả tất nhiên là tử vong. Dù chỉ là bách niên cấp bậc Thái thản cự viên, thậm chí cũng có thể đấu với vạn niên cấp bậc hồn thú khác.
Chúng nó có được lực lượng cùng tốc độ không gì sánh nổi. Công kích, phòng ngự cơ hồ không có bất cứ khuyết điểm gì. Đặc biệt đáng sợ là, chúng nó còn có thể thi triển tự vu hồn kỹ nhất bàn kỹ năng.
Không người nào biết Thái thản cự viên chân chính kỹ năng có cái gì. Bởi vì, những người chứng kiến kỹ năng đó đều đã là người chết.
Cùng là vạn niên hồn thú, hiển nhiên thực lực cũng có những bất đồng, đây là vấn đề có tính chất bổn thân thuộc tính. Mà Thái thản cự viên, tại tất cả giới hồn thú, hiển nhiên là đứng ở đỉnh kim tự tháp ít ỏi chủng loại hồn thú. Nó có khả năng mang đến kinh khủng ác mộng, cơ hồ là giới hồn sư ác mộng nhất.
Từng không biết có bao nhiêu hồn sư mơ ước Thái thản cự viên cường đại, hy vọng có thể giết chết nó làm chính mình hồn hoàn. Những người có thể có ý nghĩ này, lại ngông cuồng cố gắng thực hiện, toàn bộ đều từ thế giới này biến mất.
Tại lịch sử truyền bá giới hồn sư, tựa hồ chỉ có một người từng liệp sát một đầu thái thản cự viên. Mà cũng chỉ có nọ vậy một người mà thôi!
Thái thản cự viên không chỉ có thực lực cường đại. Hơn nữa, bổn thân nó còn có trí tuệ không thua kém nhân loại.
Giữa chốn rừng rậm, nó chính là tuyệt đối vương giả.
Bất luận là Đường Tam hay Triệu Vô Cực, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ được, Thái thản cự viên cho dù tồn tại cũng luôn sinh hoạt tại trung tâm Tinh Đấu đại sâm lâm xứng đáng Sâm lâm Hồn thú chi vương, tại sao lại gặp phải ở chỗ này!
“Sâm lâm chi vương tôn kính, chúng ta cũng không có ý mạo phạm nếu như đây là lãnh đại của ngài. Chúng ta nguyện ý lập tức rời khỏi”. Triệu Vô Cực trầm giọng nói. Hắn biết, Thái thản cự viên có thể nghe được ngôn ngữ loài người. Nhất là trước mắt Thái thản cự viên cường tráng như thế, rõ ràng tu vi đã vượt qua vạn năm, hắn thật sự nghĩ không ra, trong giới hồn thú còn có ai có thể cường đại hơn so với nó.
Thái thản cự viên cũng không để ý gì tới lời nói của Triệu Vô Cực. Nó chỉ là làm ra một cái động tác đơn giản nhưng khiến mọi người đều chấn động - từng bước tiến tới.
Cứ việc chỉ là từng bước, nhưng với thân thể hùng tráng, nay từng bước một cũng là cự li càng gần hơn tới nhóm người Sử Lai Khắc học viện.
Triệu Vô Cực lúc này đại não cấp tốc lưu chuyển, xuất hiện nhiều nhất, nhưng lại chỉ có ba chữ - Làm sao đây?
Đúng vậy. Lúc này hẳn là làm sao bây giờ? Triệu Vô Cực mặc dù tự thị thực lực, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, thái thản cự viên trước mắt này tuyệt đối đáng sợ hơn hẳn Long Xà phu phụ. Hắn thà rằng đối mặt với một vị phong hào đấu la, cũng tuyệt không nguyện ý đối mặt với hồn thú chi vương.
Đúng như trước đó Đường Tam nói, hồn sư đối với hồn thú lạm sát, khiến tất cả hồn thú đối với loài người đều tràn ngập căm thù, nay hồn thú chi vương hiển nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Trước mặt nó, Triệu Vô Cực biết chính mình ngay cả tự bảo vệ cũng khó, lại càng không cần phải nói bảo vệ những người khác. Nhưng là, ngay lúc này, hắn như thế nào có thể lùi bước đây?
Cắn răng một cái, Triệu Vô Cực trầm giọng nói: “Ta ngăn trở nó, các ngươi lập tức ăn Áo Tư Tạp hương tràng rồi li khai ngay. Ta sợ rằng cũng không kiên trì bao lâu, các ngươi động tác nhất định phải thật nhanh”.
Nói xong, Triệu Vô Cực hít sâu khẩu khí, trên người bảy cái quang hoàn phóng xuất, hướng thái thản cự viên phương hướng vọt tới.
Đệ nhất, đệ nhị, đệ tam, đệ ngũ, bốn cái quang hoàn đồng thời lóe sáng. Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, Bất động minh vương trực tiếp sử dụng bốn trong toàn bộ bảy hồn kĩ của bản thân.
Bốn cái hồn hoàn đồng thời lóe quang mang chói mắt. Bất động minh vương hộ thể, trọng lực khống chế lấy Triệu Vô Cực làm trung tâm toàn diện bao phủ, hướng về phía Thái thản cự viên. Trọng lực đè ép phối hợp trọng lực khống chế toàn diện phát động, tận dụng khả năng hạn chế thân thể Thái thản cự viên. Đồng thời, song thủ nâng lên, Đại lực kim cương chưởng toàn lực thúc giục năng lượng ba động mạnh mẽ phóng thích. Bên cạnh một gốc đại thụ, Triệu Vô Cực dồn sức bay lên, song thủ không hề dè sẻn hồn lực nhằm thẳng Thái thản cự viên đánh tới.
“Đường Tam. Ngươi yểm hộ mọi người tẩu, ta đi giúp Triệu lão sư”. Đái Mộc Bạch dặn dò một tiếng. Hổ hống giữa trời phát động. Hắn tự nhiên cũng biết Thái thản cự viên cường đại, cho nên chẳng những trực tiếp sử dụng chính mình Bạch hổ võ hồn, mà còn trong nháy mắt phát động cực mạnh đệ tam hồn kĩ - Bạch hổ kim cương biến.
Đái Mộc Bạch nguyên bổn đã hùng tráng, bởi võ hồn bạch hổ phụ thể mà thân người càng thêm bành trướng, thân thể khoa trương, trên người quần áo bạo lộ, hở ra những đường nét cơ nhục khủng bố. Quỷ dị nhất chính là ngoài da của hắn đều xuất hiện từng vòng đen, vàng đan xen. Nếu như không phải là không có bộ lông mà nói, quả thực cùng da hổ hai dạng không có gì khác biệt.
Đôi hổ chưởng khua một quyền, mặt trên biến hóa bắn ra thành hai luồng sắc bạc móng vuốt sắc bén. Càng kì lạ hơn, hắn toàn thân trên dưới đều bao phủ một tầng kim quang mãnh liệt, phảng phất cả người giống như phủ vàng vậy.
Hai tròng mắt đỏ như máu bộc lộ như hai luồng huyết quang sắc bén. Toàn thân đều mang theo khí phách của chủng loại thú trung chi vương.
Công kích cùng phòng ngự chợt tăng lên. Đái Mộc Bạch ngay lúc phát khởi tiếng hổ hống, toàn lực bắn vọt. Triệu Vô Cực mục tiêu là đỉnh đầu Thái thản cự viên, mà Đái Mộc Bạch mục tiêu còn lại là Thái thản cự viên hai chi trước đang chống đỡ thân thể.
“Các ngươi đi thôi. Ta phải giúp bọn họ, không thể đi”, thanh âm ôn nhu nhưng kiên định vang lên. Thất bảo Lưu ly tháp huyễn lệ từ lòng bàn tay Trữ Vinh Vinh xoay tròn xuất ra.
Mấy ngày nay, nàng cùng mọi người phối hợp vẫn là trong quy củ. Không có xuất hiện lại cái gì sai lầm, cũng không có tái bộc phát tính khí tiểu thư của nàng. Từ từ được mọi người tiếp nhận.
Ai cũng không thể không thừa nhận. Thất bảo Lưu ly tháp quả thật có chỗ độc đáo. Được gọi Đệ nhất võ hồn phụ trợ cũng không sai lời.
“Thất bảo nổi danh, nhất nhật: Lực”.
“Thất bảo nổi danh, nhị nhật: Tốc.”
Nương theo thanh âm ngắn ngủi mà trong trẻo của Trữ Vinh Vinh, bốn đạo quang mang đồng thời bắn ra. Trong đó, hai đạo rơi trên người Triệu Vô Cực, vừa lúc hắn sắp đánh tới đỉnh đầu Thái thản cự viên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: