[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 32 : Kẻ giết chóc tà ác – Nhân diện ma chu (thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trữ Vinh Vinh đang ở bên cạnh Áo Tư Tạp từ trạng thái nửa hôn mê tỉnh lại, nàng giật mình hỏi: “Tiểu Áo, ngươi đang làm cái gì thế?” Thanh âm củaTrữ Vinh Vinh vừa dứt đã làm những người khác chú ý. Triệu Vô Cực là người thông minh, hắn lập tức phát hiện có điều không ổn nhưng đáng tiếc bọn họ đã chậm một bước. Đường Tam đã trở thành người đầu tiên ăn Ma cô tràng. Sáu chiếc cánh hư ảo xuất hiện sau lưng hắn. Trong nháy mắt Triệu Vô Cực phóng mình đến bên hắn, đã mang theo thân thể hắn bay vào không trung, “Xin lỗi, Triệu lão sư. Ta nhất định phải đi tìm Tiểu Vũ. Dù cho nàng đã chết, ta cũng phải tìm thi thể nàng ta trở về.” Lúc này, mọi người rốt cục cũng thấy được hai mắt hắn đỏ như máu. Tự nhiên hiểu được trong lòng hắn đã bi phẫn tới cực điểm. “Thất bảo hữu danh, Nhị nhật: Tốc.” Thanh âm trong trẻo của Trữ Vinh Vinh cất lên vang dội, một đạo màu quang sáng chói phiêu nhiên hạ xuống trên người Đường Tam. Khiến sáu cái cánh hư ảo sau lưng hắn tốc độ trong nháy mắt trở nên tăng lên. “Tiểu Tam, mau đi đi, ta tin tưởng ngươi. Ta sẽ gia tăng hồn lực, hiệu quả tăng tốc hẳn là có thể duy trì trong vòng một phút sau khi rời đi. Nhất định tìm Tiểu Vũ về, nàng cũng là bạn cùng phòng của ta.” Trữ Vinh Vinh căn bản không thèm nhìn ánh mắt như muốn giết người của Triệu Vô Cực, hướng về phía Đường Tam lớn tiếng nói. Đường Tam nhìn Trữ Vinh Vinh thật sâu, hắn cũng không nói ra lời tạ ơn . Bởi vì hắn không biết chính mình còn có cơ hội để cám ơn Trữ Vinh Vinh không, đã có cái Ma cô tràng bổ sung thêm, làm cho hiệu quả bay lượn tăng lên. Cấp tốc hướng về phía thái thản cự viên biến mất bay đi. “Ngươi ... Các ngươi ...” Triệu Vô Cực nhìn Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh tức giận đến mức nói không nên lời. Áo Tư Tạp cười khổ nói: “Triệu lão sư, ngài cũng đã thấy mắt tiểu Tam rồi đó, nếu chúng ta không cho hắn đi, chỉ sợ hắn dựa vào con đường hắn chọn hắn cũng sẽ đuổi theo. Ta hiểu được tâm tình của hắn, ngài muốn trách, thì trách ta đi.” Triệu Vô Cực cả giận nói: “Trách? Trách cái gì mà trách, mau lên làm ra cho ta cái Ma cô tràng. Nếu đuổi theo, thì mọi người phải cùng đi, chết thì chết chứ, cùng chết cũng tốt. Ai không muốn đi thì tự rời Tinh Đấu đại sâm lâm.” Triệu Vô Cực thét lên, âm thanh mặc dù có phẫn nộ nhưng khi nghe xong lời của hắn mỗi người trên mặt đều toát ra thần sắc kiên nghị. Cho dù là mập mạp Mã Hồng Tuấn cũng đều kiên định gật đầu. Đái Mộc Bạch kéo tay Chu Trúc Thanh bước tới, đơn giản nói: “Áo Tư Tạp... Nhanh” Hắn ôm theo Chu Trúc Thanh bò ra từ trong hố, dù vậy vẫn nắm tay của nàng, lúc Tiểu Vũ bị bắt đi hắn cũng thấy được. Hắn một mực nghĩ nếu người bị bắt không phải Tiểu Vũ mà là Chu Trúc Thanh. Chính mình sẽ ra sao? Có lẽ so với Đường Tam sẽ càng kích động hơn. Có lẽ cảm giác được nguy cơ, hắn thủy chung nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Chu Trúc Thanh. Bất luận Chu Trúc Thanh giãy dụa như thế nào hắn cũng không chịu buông ra. Chu Trúc Thanh cũng không giãy dụa quá nhiều. Lúc này, trên mặt nàng cái lạnh như băng đã không thấy rồi, ngẫu nhiên nàng nhìn về phía Đái Mộc Bạch một cái, cả người đều có vẻ có chút trầm mặc. Trong rừng rậm, Thái thản cự viên cấp tốc chạy đi, địa hình Tinh Đấu đại sâm lâm tựa hồ đều hạ xuống. Bất luận phía trước có cái gì trở ngại nó cũng không sẽ có chút nào chậm lại, cũng không va chạm vào. Thân thể khổng lồ thể hiện ra sự linh hoạt kinh người, mỗi một lần nhảy đều có thể đi tới hơn trăm thước. Tinh đấu đại sâm lâm hồn thú mặc dù số lượng, chủng loại nhiều, nhưng hễ cảm nhận được hơi thở của nó đều tránh lui tam xá (một xá bằng ba mươi dặm, lui tam xa là cách nói ước lệ, ý chỉ sợ hãi không dám lại gần). Ai dám cản đường của Sâm lâm chi vương kinh khủng chứ? Đường Tam mặc dù có Ma cô tràng của Áo Tư Tạp phụ trợ, có thể phi hành ngang với tốc độ của phong vĩ kê quan xà. Nhưng cùng Thái thản cự viên trước mắt so sánh là quá chậm. Huống chi Thái thản cự viên cũng không phải thủy chung chạy theo một hướng. Đường Tam căn bản không thể đuổi theo. Nếu như lúc này mọi người thấy bộ dáng Thái thản cự viên chạy với nhất định sẽ rất giật mình, bởi vì lúc này Tiểu Vũ đã không phải bị nó nắm trong bàn tay khổng lồ mà là ngồi ngay ngắn trên vai Thái thản cự viên. Thái thản cự viên tốc độ chạy mặc dù nhanh nhưng cực kì vững vàng. Ngồi ở trên vai nó, Tiểu Vũ thậm chí không cảm giác được nửa phần chấn động. Tiểu Vũ trên mặt lúc này lộ vẻ vẻ lo lắng. Thỉnh thoảng hướng tới phía sau Thái thản cự viên nhìn lại. “Nhị minh. Ở chỗ này đi, đừng chạy nữa. Ta phải nhanh một chút trở về. Nếu không, bọn họ sẽ rất lo lắng. Nhị minh, ngươi thật sự không nên đi ra tìm ta.” Nghe xong Tiểu Vũ nói. Thái thản cự viên tự nhiên ngừng lại một cách thần kỳ, hơn nữa phủ phục thân thể xuống. Làm cho Tiểu Vũ từ trên vai rơi trên mặt đất. Đầu to lắc lắc, trong mắt toát ra thần sắc vô tội. Tiểu Vũ thì thào: “Tiểu tam bị thương, ta bị ngươi bắt đi. Hắn nhất định phi thường sốt ruột. Tiểu tam, ngươi ngàn vạn lần không nên xúc động a, ta phải lập tức trở về. Nhị minh, lần sau nếu ngươi cảm nhận được hơi thở của ta thì quan sát ở cự li xa xa một chút. Nghìn vạn lần không nên tùy tiện ra tay, nếu không vạn nhất xúc phạm tới bằng hữu của ta sẽ rất phiền toán.” Tiểu Vũ hôm nay nhìn thấy nó cũng hết sức bất ngờ, nhưng cái loại tình huống này nàng căn bản khó có khả năng hướng Thái thản cự viên giải thích, chỉ có thể dùng phương pháp đặc thù nói cho nó không nên đả thương người. Nhưng cuối cùng vẫn bị thái thản cự viên bắt đi . Tiểu Vũ biết nó lo lắng cho nàng, nhưng là hiện tại cái cục diện này cũng không phải Tiểu Vũ nguyện ý thấy. Nhất là Đường Tam bị thương càng lại làm nàng trong lòng rất là khẩn trương. Thái thản cự viên tựa như có khả năng nghe Tiểu Vũ nói, trong hai con mắt như đèn lồng quang mang phun ra nuốt vào, thần sắc dị thường ôn hòa. Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn hướng thái thản cự viên, “Nhị minh, Đại minh tốt chứ?” Thái thản cự viên gật gật đầu. Tiểu vũ nói: “Vậy là tốt rồi, ta sợ các đồng đội lo lắng, phải nhanh chóng trở về. Nếu đã bị ngươi mang đi, ta tiện đó lấy cái hồn hoàn thứ ba đi, khỏi phải tìm thêm lần nữa. Ta hiện tại bắt đầu, ngươi thay ta làm hộ pháp. Xin lỗi, nhị minh, mặc dù ta sẽ không trợ giúp bọn họ liệp sát hồn thú. Nhưng ta cũng không có thể ngăn cản bọ họ.” Thái thản cự viên nhị minh lắc đầu. Trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ nặng nề. Thanh âm nghe phát ra không lớn nhưng lại đủ truyền ra nghìn thước. Ở trong phạm vi tất cả hồn thú toàn bộ đã bị kinh động. Hướng ra bên ngoài lãnh địa của mình nhanh chóng chạy trốn. Tiểu Vũ trong lòng lo lắng cho tình trạng Đường Tam, không dám chậm trễ thời gian. Trước mặt nhị minh trực tiếp khoanh chân ngồi xuống. Hai tay niết Lan Hoa Chỉ, lòng bàn tay phải hướng lên trên. đặt ở trên đùi mình, tay trái dựng thẳng trước ngực. Trong miệng bắt đầu liên tiếp phát ra thanh âm kì dị. Nương theo thanh âm kì dị này, hai mắt Tiểu vũ dần dần biến thành màu đỏ, hai hồn hoàn màu vàng lặng yên xuất hiện đồng thời di chuyển quanh thân thể nàng. Một cái hư ảnh thật lớn hình thành sau lưng nàng, dĩ nhiên đúng là võ hồn ngọc thỏ của nàng. Hồng quang trên người Tiểu Vũ từ từ tản ra. Theo thời gian trôi qua, hồng quang trở nên ngày càng cường thịnh. Quang manh đỏ tươi như máu tràn ngập. Thái thản cự viên nhị minh phủ phục bên người Tiểu vũ, nhìn Tiểu Vũ ở trong hồng quang, trong đôi cự nhãn phát ra quang mang khát vọng. Thời gian dần dần trôi qua, trong quang mang dần dần lộ ra một tầng tử mang. Tử mang hoá thành nhiều điểm tinh quang. Bất ngờ ngưng tụ thành một vòng viên hoàn. Tử hoàn đáp xuống trên người Tiểu vũ, vừa mới bắt đầu nó còn có chút không cách nào cùng hai cái vòng sáng khác phối hợp. Nhưng theo hồng quang tăng cường, tử hoàn cũng dần dần bình ổn hơn. Bất ngờ, đó đúng là một cái thiên niên hồn hoàn. Không cần phải nói người khác, coi như là sư phụ Đường Tam đối võ hồn nghiên cứu thâm sâu nhất, chỉ sợ cũng không cách nào hiểu được trên người Tiểu Vũ đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Lại càng không thể minh bạch tại sao nàng có thể chính mình sinh ra hồn hoàn. Theo đệ tam hồn hoàn đích xuất hiện. Đường nét thân thể Tiểu vũ càng thêm hài hoà, cả người nhìn qua có vẻ lớn hơn một chút. Bất luận là ngực hay đồn bộ đều tròn trịa thêm một chút, nữ tính trở nên hoàn mỹ. Nét ngây thơ trên mặt cũng giảm đi phần nào. Đống thời, hư ảnh ngọc thố sau lưng sau khi có đệ tam hồn hoàn trở nên rõ ràng hơn nhiều. Dựa vào bên một gốc cây đại thụ, Đường Tam thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Ma cô tràng của Áo Tư Tạp chỉ có thể duy trì phi hành một phút, mặc dù có Trữ vinh vinh phụ trợ nhưng Đường Tam cũng chỉ bay không quá ba nghìn thước rồi rớt xuống. Trong cả quá trình phi hành, Đường Tam đã đem tử cực ma dồng phát huy tới cực hạn. Chỉ mong có thể tìm kiếm thân ảnh của Thái thản cự viên. Nhưng là, hết thảy đều không như mong muốn. Hắn dùng hết sức nhìn mà cũng không phát hiện thấy bóng dáng Thái thản cự viên. Đường Tam không cam lòng. Hắn thật sự không cam lòng. Trong quá trình phi hành đủ loại suy nghĩ không ngừng qua lại trong đầu hắn. Tiểu Vũ hoạt bát đáng yêu có nhu kỹ thần kỳ, nhận mình là huynh trưởng và luôn yên lặng đi theo. Bộ dáng xinh đẹp làm lòng Đường Tam đau như cắt. Đường Tam trước kia cũng không tin thế gới này có thần minh. Nhưng hắn hiện tại lại tin bởi vì hắn đang hướng thần minh cầu khẩn, cầu khẩn Tiểu Vũ có thể sống sót. Không thể tiếp tục phi hành, nhưng Đường Tam vẫn như trước không có buông tha. Hắn dồn toàn lực đi tới. Hi vọng có thể tìm được dấu vết. Hồn lực trong cơ thể theo khôi phục hương tràng trợ giúp dần dần khôi phục. Nhưng lúc này thể lực cũng có chút tiêu hao. Không thể không dừng lại thở dốc trong chốc lát. Màu đỏ trong mắt mặc dù đã giảm xuống một chút nhưng tâm tình trầm trọng không cách nào giảm bớt được. Tiểu Vũ, nàng nhất định còn sống, nhất định. Đường Tam không ngừng nói với chính mình như vậy. Xem một chút địa hình chung quanh, Đường Tam dựa vào đại thụ ngồi xuống. Hắn biết nếu mình muốn tiếp tục tìm kiếm Tiểu Vũ nhất định phải khôi phục một ít thể lực. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: