[Dịch] Đấu La Đại Lục
Lúc trước đấu với Đường Tam, bởi vì hai người nhanh chóng tiến vào giai đoạn giao đấu hồn lực nên Mạnh Y Nhiên không có cơ hội sử dụng Phá Hồn đao của mình. Mạnh Thục không tin rằng, Đường Tam, kẻ lần đầu tiên được cầm loại vũ khí quăng ném này có thể xuất sắc hơn cháu gái mình.
Mạnh Y Nhiên nhìn về phía gia gia mình, gật đầu nói: “Gia gia, bắt đầu thôi.”
Mạnh Thục nhìn sang Đường Tam hỏi: “Ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Đường Tam gật gật đầu. So về ám khí, hắn còn phải chuẩn bị sao? Đương nhiên, với tính cách của hắn, tự nhiên sẽ không nói ra loại lời như vậy.
Mạnh Y Nhiên nhanh chóng cầm túi vải trong tay gắn vào y phục bên hông, mặt sau của túi vải có cúc để đính vào nên có thể gắn, đính vào bất kỳ chất liệu nào, sử dụng rất tiện. Trong lúc bố trí túi vải cho tiện lợi nàng vẫn cố ý nhìn Đường Tam một cái, phát hiện ra hắn đang xách chiếc túi vải trên tay, dáng vẻ ngẩn ngơ, nhìn thế nào cũng giống như bộ dạng của một kẻ lần đầu tiên sử dụng loại vũ khí này. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mạnh Y Nhiên không khỏi sinh ra một chút đắc ý.
Long Công Mạnh Thục đã ra tay, cả người lão không hề di động, chỉ tiện tay vung ra đã đem long đầu quải trượng dài bốn thước ném ra ngoài.
Một tiếng rồng ngâm từ quải trượng vang lên, quải trượng màu trắng bạc trông giống như một con ngân long sống động đánh vào cây đại thụ ở cách nó hơn hai mươi thước.
Phanh một tiếng trầm đục, Mạnh Thục dụng lực vừa đủ để chấn rung cây nhưng lại không làm thương tổn đến thân cây, lá cây rơi xuống như mưa.
Mạnh Y Nhiên khẽ kêu một tiếng, hai tay đồng thời xuất động, từng đạo hàn quang bay nhanh ra từ túi vải, động tác của nàng khá liền lạc, một hơi ném toàn bộ mười tám mũi Phá hồn đao ra.
Có lẽ bởi vì trong lòng tràn ngập lửa giận đối với Đường Tam, từ kích nộ mà đạt tới trạng thái đỉnh phong, Mạnh Y Nhiên rõ ràng cảm giác được hôm nay bản thân ném Phá Hồn đao phi thường tốt. Nàng có thể khẳng định, mỗi thanh Phá Hồn đao của mình đều chuẩn xác trúng mục tiêu, thậm chí còn có mũi đâm trúng đến hai lá cây.
Khi Mạnh Y Nhiên tập trung tinh thần ném phi đao, lúc Mạnh Thục ném Long đầu quải trượng xong, ánh mắt liền rơi ngay trên người Đường Tam. Long đầu quải trượng của hắn là khí vũ hồn, dù có rời khỏi tay thì chỉ cần dùng hồn lực là có thể thu hồi, không phải quá chú tâm khống chế. Hắn muốn xem gã thiếu niên Đường Tam trước mặt có thể lại gây cho mình chút ít ngạc nhiên nào hay không.
Dù Mạnh Thục có nhìn kỹ, nhưng Đường Tam chỉ cần một động tác cũng làm cho vợ chồng Cái Thế Long Xà hết sức khó hiểu.
Lúc Long đầu quải trượng bay ra, Đường Tam cũng vừa xoay người, nhưng không phải là xoay mặt về phía cây đại thụ, mà là đưa lưng về phía đó. Ngay khi Mạnh Y Nhiên ra tay, đồng thời tay của Đường Tam đang cầm túi vải cũng động, cả túi vải trong tay hắn triển khai trong nháy mắt, Liền đó, túi vải phất lên.
Mười tám đạo hàn quang cơ hồ cùng một thời điểm rời khỏi vị trí vốn có.
Phá hồn đao của Mạnh Y Nhiên tự nhiên là từ mặt trước bắn thẳng ra, trong khi Mạnh Thục nhìn thấy rõ ràng Phá hồn đao của Đường Tam lại bay theo hướng vòng cung.
Xuất ra một thanh phi đao theo hướng vòng cung cũng đã tương đương với thủ pháp xảo diệu cao minh, mà Đường Tam thậm chí còn không dùng tay trực tiếp khống chế, chỉ cần dùng cả túi vải phất ra đã khiến cho tất cả Phá hồn đao phát sinh hiệu quả như vậy,
cho dù bản thân là Hồn đấu la, Long Công Mạnh Thục cũng không khỏi thất kinh, cẩn thận nhìn lại hướng bay Phá hồn đao của Đường Tam.
“Phụp!”. Tiếng sắc nhọn phát ra. Lưỡi đao bén ngót đâm vào thân cây khiến âm thanh dày đặc vang lên, trong không trung, lá cây dần dần rơi rụng hết, trận tỷ thí cũng theo đó mà chấm dứt.
Mạnh Y Nhiên quay nhìn về phía Đường Tam, vừa lúc thấy Đường Tam cũng đang chuyển thân đi lại, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ngươi không ra tay sao?”
Đường Tam lắc lắc chiếc túi vải trống không trong tay, nói: “Ta đã ra tay rồi”.
Trong lúc Mạnh Y Nhiên còn sửng sốt, vợ chồng Cái Thế Long Xà đã đi tới bên người nàng, Mạnh Thục thở dài một tiếng, nói: “Kỹ thuật thần kỳ. Y Nhiên, là ngươi thua.”
Mạnh Y Nhiên vẫn còn không hiểu, nghi hoặc nhìn gia gia. Mạnh Thục nhìn nàng lắc đầu nói: “Không cần nhìn kết quả đâu. Chúng ta đi thôi.”
“Không, con không tin.” Do không được chứng kiến tình cảnh trước đó, Mạnh Y Nhiên làm sao có thể tin tưởng kỹ năng ném ám khí mà mình am hiểu nhất, lại có thể thất bại trước một tên Đường Tam không còn vài phần thể lực chứ? Không để ý tới sự ngăn cản của tổ phụ mẫu, nàng chạy nhanh tới chỗ thân cây đại thụ. Dù thế nào thì nàng cũng không thể tin rằng mình lại thất bại.
Mạnh Thục thở dài một tiếng, thì thảo lẩm bẩm: “Lần thua này e rằng đối với Y Nhiên là một đả kích không nhỏ. Bất quá phải cho nó thấy rõ đạo lý ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’... Cũng không phải là chuyện không tốt.”
Đi tới phía dưới tàng cây, Mạnh Y Nhiên đầu tiên chứng kiến phi đao do mình ném ra, đúng như nàng phán đoán, mười tám mũi phi đao toàn bộ cắm trên thân cây, hơn nữa trên đầu mỗi thanh Phá hồn đao vốn rất nhỏ, đều có một chiếc lá, nhiều cái thậm chí còn có ba chiếc lá.
So với mọi khi nàng ném thậm chí còn tốt hơn vài phần.
Nhưng khi ánh mắt Mạnh Y Nhiên di động, chuyển sang nhìn Phá Hồn đao màu lam thì cả người như ngốc trệ.
Mười tám mũi Phá Hồn đao màu lam xếp hàng chỉnh tề cắm trên thân cây, chia làm ba hàng, mỗi hàng sáu mũi, tạo thành hình một chữ Tam.
Không một mũi Phá hồn đao nào cắm một lá cây. Thậm chí ngay cả độ nông sâu của mũi đao cắm vào thân cây cũng giống nhau như đúc. Đem ra so sánh với mười tám mũi phi đao của Mạnh Y Nhiên không may mắn xếp lộn xộn trên thân cây thì thật quá khập khiễng.
Âm thanh Mạnh Thục truyền vào tai Mạnh Y Nhiên: “Nha đầu, nhận thua đi thôi. Thủ pháp của Đường Tam ngay cả bản thân ta cũng không thể làm được. Đồng thời bay ra, đồng thời cắm vào thân cây, thậm chí chỉ tạo ra có một âm thanh, mỗi một thanh Phá hồn đao đều cắm mười phiến lá cây, hơn nữa, lúc ra tay, hắn hoàn toàn quay lưng về phía cây đại thụ, cũng không cần dùng mắt nhìn. Kỹ xảo như vậy chỉ có thể dùng hai từ 'thần kỳ' để hình dung thôi.”
Mạnh Y Nhiên chậm rãi xoay người lại, nhìn gia gia của mình, ánh mắt nàng mặc dù không hề ngây ngốc, nhưng lại giống như người mất hồn, ngay cả Phá hồn đao của mình cũng không thu lại, bước từng bước về phía tổ phụ tổ mẫu.
Đúng như lời Mạnh Thục nói, sử dụng năng lực mà mình am hiểu nhất mà vẫn bị đánh bại, đối với Mạnh Y Nhiên thực sự là đả kích rất lớn.
Trong vòng vỏn vẹn có ba ngày, trước sau hai lần bị Đường Tam đánh bại, hơn nữa, lần này so với lần trước còn thua thê thảm hơn. Hồn thú hai lần bị cướp mất, lòng tự tin từ trước tới nay của nàng đã bị Đường Tam đả kích đến mức không còn chút nào.
Đường Tam bước tới phía trước, bàn tay bên hông xoa một cái, một cây cương châm xuất ra, đem toàn bộ Phá hồn đao trên thân cây đánh rớt. Khi cương châm quay trở lại trên tay hắn, Phá hồn đao cũng bị hắn nhất nhất toàn bộ thu vào trong tay, dùng túi vải bao lấy.
Xong việc, hắn bước nhanh tới trước mặt Mạnh Y Nhiên: “Mạnh tiểu thư, Phá hồn đao của cô.”
Mạnh Y Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lúc này, dung nhan có một chút tái nhợt, xuất hiện vài giọt lệ, “Ngươi tới đây để cười nhạo ta sao?”
Đường Tam lắc đầu, nói: “Không, thật ra cô cũng không cần phải khổ sở như vậy. Ta từ khi ba tuổi đã luyện tập phóng ám khí. Mặc dù năm nay ta còn chưa đến mười ba tuổi, nhưng đã có chín năm toàn lực tập luyện sử dụng ám khí, đó là lý do tại sao ta bây giờ có thể sử dụng thủ pháp tinh diệu như vậy.”
“Ám khí?” Mạnh Y Nhiên bị cái danh từ mới này hấp dẫn vài phần chú ý.
Đường Tam đem Phá hồn đao đặt vào tay nàng: “Âm thầm sử dụng,vũ khí này mới phát huy hiệu quả. Ta gọi nó là ám khí. Ám khí không phải dùng để tỷ thí, mà là dùng để xuất kỳ bất ý chế địch.”
Lúc Mạnh Y Nhiên đưa ra phương pháp muốn so tài ám khí với hắn, Đường Tam ngoại trừ cảm giác cười không ra, còn có một loại cảm giác thân thiết. Dù sao cũng là lần đầu tiên hắn đi tới cái thế giới này mà được chứng kiến ám khí xuất hiện trong tay một người khác. Hơn nữa hồi tưởng lại, hắn đã gây cho cô gái chỉ lớn hơn hắn vài tuổi này không ít phiền toái, mặc dù không phải cố ý đoạt của nàng hai cái hồn hoàn, nhưng trong lòng cũng có ít nhiều áy náy. Lúc này đại cục đã định, hắn không nhịn được nhắc nhở Mạnh Y Nhiên vài câu. Dù gì đi nữa, hắn không hy vọng Mạnh Y Nhiên bởi vì đả kích hôm nay mà buông bỏ tập luyện ám khí.
Mạnh Y Nhiên mắt mở to, nói: “Vậy tại sao ngươi có thể sử dụng ám khí tới trình độ này?”
Đường Tam nói: “Luyện tập ám khí phải có phương pháp. Kỳ thật, loại phi đao này không thích hợp với ngươi. Đối với ngươi mà nói, thể tích của nó có chút hơi to, sức nặng cũng hơi lớn. Ta cảm giác được nếu ngươi đem phi đao cải biến thành phi châm, có lẽ sẽ rất hiệu quả, giống như thế này này.”
Vừa nói, hắn vừa xoa tay lên Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, một cây Thấu Cốt châm dài năm tấc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đường Tam đem Thấu Cốt châm đưa cho Mạnh Y Nhiên, nói: “Loại châm này ta gọi là Thấu Cốt châm, dài năm tấc, nhìn thì có vẻ hơi thô, nhưng sức nặng chỉ bằng một phần năm phi đao của cô, lại có thể bay rất xa, lực xuyên thấu cũng rất mạnh. Bởi vì thể tích của nó nhỏ, nên việc mang theo càng dễ dàng. Lần này mặc dù trùng hợp, nhưng ta quả thật đã hai lần phá hư cơ hội thu được hồn thú của cô, nếu cô nguyện ý, ta có một phương pháp tu luyện ám khí có thể truyền cho cô. Lúc về ngươi có thể thử một chút, chắc chắn so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: