[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 39 : Lò rèn “sắt” (Thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đường Tam khi còn ở Đường môn từng chuyên trách chế tạo ám khí, đã làm đến cấp bậc chủ quản, đối với quá trình chế tạo ám khí của Đường môn còn nhớ rất rõ. Tất cả kinh tế của Đường môn đều phụ thuộc vào ngoại môn chế tạo ám khí cùng độc dược, trải qua suy nghĩ kĩ càng Đường Tam đã quyết dịnh mang phương pháp này áp dụng ở Đấu La đại lục. Mặc dù trong đó vẫn còn tồn tại một chút khó khăn nhưng những quá trình đơn giản thì vẫn có thể mang ra thử trước. Bởi thế hôm nay Đường Tam mới quyết định trong khoảng thời gian này tìm kiếm một tiệm rèn để tiến hành hợp tác. Bước vào hồn tôn cảnh giới, chỉ cần tháng sau đi vũ hồn điện lĩnh bổ trợ sau đó tiến hành kiểm tra cấp bậc lại, Đường Tam mỗi tháng có thể thu vào một trăm kim hồn tệ. Thợ rèn là chức nghiệp đẳng cấp thấp, giá thành rẻ, hắn tin tưởng bản thân có thể xoay sở được. Huống chi tất cả chi phí nguyên liệu đều là mọi người trả, tiền không phải vấn đề quan trọng. Sở dĩ quyết tâm tìm tiệm rèn hợp tác chế tạo ám khí bởi vì Đường Tam quyết định làm vài loại ám khí có lực công kích mạnh hơn, thế giới này dù sao cũng bất đồng so với thế giới trước, tất cả tài liệu đều phải tự bản thân hắn thu thập. Chế tạo cường đại ám khí phải tốn nhiều thời gian và tâm lực hơn. Đương nhiên Đường Tam chắc chắn sẽ không truyền công nghệ chế tạo Đường môn ám khí ra ngoài, hắn chỉ đem nguyên liệu cho thợ rèn chế tạo, còn bản thân thì bí mất tiến hành phân loại và lắp ráp. Đừng nói tiệm rèn không cách nào bắt chước, bọn họ thậm chí ngay cả Đường Tam muốn làm ra sản phẩm gì cũng không thể biết được. Hỏi mấy người đi đường, Đường Tam rốt cục cũng tìm được mục tiêu của chuyến đi. Tác Thác thành chỉ có một tiệm rèn lớn nhất. Tiệm rèn này có cái tên rất đơn giản, đó là “Tiệm rèn”, không có một từ ngữ văn vẻ nào hơn. Còn chưa tiến vào tiệm đã nghe thấy hàng loạt âm thanh chát chúa, rõ ràng là có đông đảo thợ rèn đang công tác. Nhìn từ bên ngoài tiệm rèn này so với tiệm rèn trước kia Đường Tam làm việc tại Nặc Đinh thành lớn hơn nhiều, ước chừng lớn hơn đến năm sáu lần. Phòng khách rộng rãi bày biện các loại sản phẩm phân chia làm ba khu vực là dụng cụ sinh hoạt, vũ khí, phòng cụ. Trong đó dụng cụ sinh hoạt bình thường chiếm gần một nửa diện tích, còn lại là vũ khí và phòng cụ các loại. Mặt sau của cửa hàng dùng làm nơi công tác được ngăn với gian trước bởi một tấm vải đen lớn. Trên tấm vải cứ cách ba thước lại có một chữ “Thiết” lớn một thước màu trắng, trông rất có khí thế. Quầy hàng đặt trong phòng khách, phụ trách tiếp đãi khách khứa, tiểu nhị có khoảng sáu, bảy người. Đón khách cùng tiễn khách phân công rất rõ ràng, có phụ trách tiếp khách cùng phụ trách nhận sinh ý, có phụ trách mang sản phẩm giao cho khách. Còn có một gã trung niên vóc người khôi ngô ngồi ngay ngắn phía sau quầy, chuyên phụ trách thu tiền. Đường Tam chậm rãi bước vào trong cửa hàng, thẳng tới quầy phục vụ. Một gã tiểu nhị chạy ra đón Đường Tam “Tiểu tiên sinh, ngài có yêu cầu gì?” Đường Tam trong lòng buồn cười, tiên sinh thì gọi tiên sinh đi, lại thêm chữ tiểu phía trước làm gì. Mặc dù hắn đã cao gần bằng người lớn nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của hắn vẫn có thể nhận ra là một thiếu niên nhỏ tuổi. “Ta muốn cùng các ngươi bàn sinh ý.” Đường Tam mỉm cười nói. Tiểu nhị nhìn lên rồi lại nhìn xuống, đánh giá Đường Tam vài lần. Chỉ thấy quần áo Đường Tam đang mặc hết sức bình thường, giản dị, đều may bằng vải thường, không thấy chỗ nào đặc biệt. Tướng mạo bình thường, vóc người cân xứng. Nhìn qua có thể thấy hắn chỉ là một gã bình dân. “Ngươi muốn chế tạo cái gì, trực tiếp nói với ta được rồi.” Đường Tam nói: “Chỉ sợ ngươi không quyết định được, ta muốn làm một cái sinh ý dài hạn, cần phải bàn bạc kĩ mới hợp tác được.” Vừa nói Đường Tam trong tay xuất ra một tờ giấy “Ngươi có biết vật này không?” Vật đó chính là đồ hình (bản thiết kế) của linh kiện ám khí. Trong lúc Đường Tam chế tạo ám khí cũng phải vẽ ra, sau đó cẩn thận tính toán mới có thể chế tạo, không phải cái gì đều có thể chỉ dựa vào trí nhớ là được. Tiểu nhị tiếp nhận đồ hình, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy choáng váng, trên đồ hình vẽ rất nhiều đồ án phức tạp, đừng nói là xem hiểu, đây là vật gì hắn cũng nhận không ra. “Cái này....” Tiểu nhị liếc mắt nhìn Đường Tam một lần nữa rồi mới nói: “Phiền ngươi chờ một chút, ta đi hỏi chưởng quỹ xem chúng ta có thể làm hay không.” Nói xong lập tức hướng quầy bán hàng chạy đi. Trung niên nhân vóc người khôi ngô ngồi sau quầy rất nhanh xem qua đồ hình trong tay tiểu nhị. Một lúc sau, trên mặt hắn hiện rõ vẻ kinh ngạc, cùng tiểu nhị nói vài câu gì đó rồi ra khỏi quầy, được tiểu nhị dẫn đường đi đến trước mặt Đường Tam. “Tiểu tử, đồ hình là của ngươi mang đến? Đồ vật ngươi muốn chế tạo cả ta cũng không biết, có thể giảng giải thêm một chút được không?” Đường Tam nói: “Các ngươi không cần biết nó là vật gì, ta chỉ muốn hỏi các ngươi có thể chế tạo được không, nguyên liệu cần là thượng đẳng tinh thiết, tốt nhất là dùng thiết tinh để chế tạo.” Trung niên nhân nhíu mày “Ta chính là lão bản của tiệm rèn này. Tên ta là Thiết Tâm. Tiểu tử, ngươi có biết giá cả của thiết tinh không? Hơn nữa phí chế tạo cũng không thể nhỏ, tốt nhất là ngươi trở về mời người lớn đến đây nói chuyện.” Đường Tam trong lòng chợt động. Từ trên người trung niên nhân hắn cảm nhận được hồn lực ba động. Chẳng lẽ ông chủ của tiệm rèn cũng là một vị hồn sư sao? “Giá thiết tinh ta đương nhiên biết. Không giấu ngài, ta cũng là một thợ rèn, chỉ là ta thế đơn lực bạc, khó có khả năng một mình chế tạo nhiều vật như vậy cho nên mới đến đây tìm ngài. Giá của thiết tinh dựa vào cân nặng, là mười kim hồn tệ một cân đúng không? Theo quy mô tiệm rèn của ngài, ta nghĩ là có thể sử dụng được thiết tinh.” Trung niên nhân gật đầu nói: “Giá cả ngươi nói không sai, nhưng ngươi chắc cũng biết, thiết tinh cứng rắn hơn xa tinh thiết bình thường, chế tạo tự nhiên cũng khó khăn nhiều hơn, dùng nó để chế tạo vật gì thì phí gia công cũng gần bằng giá cả của bản thân tinh thiết. Nói cách khác, dùng một cân tinh thiết chế tạo vật gì chúng ta cũng phải thu đủ mười kim hồn tệ phí gia công, mà đồ vật của ngươi lại phức tạp như vậy thậm chí còn phải thu thêm năm mươi phần trăm.” Nếu người bình thường ở đây, nghe được tiệm rèn nói chế tạo một chút đồ vật lại dùng đơn vị kim hồn tệ để cân nhắc giá cả nhất định sẽ giật mình. Nhưng Đường Tam biết vị Thiết Tâm lão bản này nói giá cả như vậy đã công bằng lắm rồi, hảo cảm trong lòng hắn tăng lên nhiều. “Đại thúc, giá cả ngài nói không thành vấn đề, nếu ta yêu cầu chế tạo lượng lớn thì có thể giảm giá không?” Đường Tam mặc dù không quan tâm đến tiền tài lắm, nhưng cần giảm giá vẫn muốn tranh thủ. Thiết Tâm trầm ngâm nói: “Đó là tất nhiên. Nếu ngươi thật sự yêu cầu dùng thiết tinh chế tạo những vật này, thì ngươi chính là khách hàng lớn của chúng ta rồi. Phí tài liệu không thể giảm bớt, chúng ta không thể lỗ vốn, nhưng phí gia công ta có thể giảm còn 90%, nếu ngươi sử dụng tinh thiết vượt quá mười cân ta có thể giảm còn 80%. Cũng là ưu đãi cao nhất rồi đó.” Đường Tam sảng khoái gật đầu nói: “Cú quyết định như vậy. Phiền ngài dựa theo đồ hình của ta mà chế tạo mười chiếc. Ta đã tính toán qua, mỗi chiếc đại khái cần hai cân thiết tinh, tổng cộng là hai mươi cân.” Thiết Tâm giật mình nhìn Đường Tam “Ngươi muốn làm nhiều như vậy sao? Những hai mươi cân thiết tinh, tính cả công phí là năm trăm kim hồn tệ. Cho dù ta giảm giá còn 80% cũng là bốn trăm bốn mươi kim hồn tệ đó.” Nhìn bộ dáng Thiết Tâm, Đường Tam hiểu được hắn lo rằng mình không đủ tiền trả. “Đại thúc, ngài cũng là hồn sư phải không?” Đường Tam đột nhiên hỏi. Thiết Tâm giật mình, nhíu mày nhìn Đường Tam. Đường Tam nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với ngài được không?” Sinh ý trị giá hơn bốn trăm kim hồn tệ. Cho dù là tiệm rèn lớn nhất Tác Thác thành, đây cũng là một món sinh ý lớn. Phải biết một năm bọn họ thu vào cũng chỉ khoảng ba nghìn kim hồn tệ mà thôi. Thiết Tâm gật đầu nói: “Vậy mời ngươi đi theo ta.” Lập tức hắn dẫn Đường Tam ra phía sau nhà. Xuyên qua tấm rèm ngăn cách, Đường Tam nhất thời kinh ngạc, phòng khách của tiệm rèn đã rất lớn, gian công tác phía sau lại càng lớn hơn. Đảo mắt nhìn quanh các lò lửa đỏ bừng, chí ít có trên năm mươi thợ rèn đang cùng nhau chế tác. Tử cực ma đồng của Đường Tam đảo qua trên người các thợ rèn, rồi hắn âm thầm gật đầu. Thợ rèn ở đây mặc dù không phải mỗi người đều cường tráng, nhưng bất luận là ánh mắt hay thân thủ đều rất trầm ổn, hiển nhiên là thợ rèn có kinh nghiệm. Có thể chống đỡ một tiệm rèn lớn như thế chắc chắn phải có nhiều thợ rèn ưu tú tồn tại. Đột nhiên Đường Tam giật mình, lẩm bẩm trong miệng: “Bọn họ tại sao lại ở đây?” Thiết Tâm dừng lại nghi hoặc nhìn Đường Tam “Tiểu tử có vấn đề gì không?” Trong lòng Thiết Tâm cũng không thể tín nhiệm Đường Tam. Dù sao tuổi còn quá nhỏ, nhưng Đường Tam mang đồ hình ra bộ dáng không phải nói đùa. Hơn nữa đây là một sinh ý trị giá bốn trăn kim hồn tệ. Thiết Tâm không muốn bởi vì chính mình nhất thời đa nghi mà bỏ qua. Bọn họ mặc dù là tiệm rèn lớn nhất Tác Thác thành nhưng tuyệt đối không phải là tiệm rèn duy nhất. Nhìn theo ánh mắt Đường Tam, điều khiến Đường Tam chú ý chính là hai gã thợ rèn trẻ đang làm việc. Nhìn qua thấy bọn họ tuổi khoảng mười tám mười chín, đều thân hùm vai gấu, tướng mạo cực kỳ giống nhau, vóc người hùng tráng, da ngăm đen nhìn qua như một toà tiểu sơn. Chú tạo chùy so với các thợ rèn khác cũng lớn hơn rất nhiều, quá trình đả tạo rất bình tĩnh, trầm ổn, thậm chí so với một ít trung niên thợ rèn xung quanh hiệu suất còn cao hơn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: