[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 41 : Bất phao khí bất phóng khí (Thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đại sư nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ngươi nghĩ địch nhân sẽ giết ngươi lúc ngươi hồn lực mạnh nhất sao?” Đái Mộc Bạch sửng sốt một lúc, chỉ một lời nói đơn giản của Đại sư nhưng lại làm hắn không thể phản bác được. Đại sư tiếp tục nói: “Biết rõ Áo tư tạp có thể cung cấp ma cô tràng, sao ngươi lại tạo cơ hội cho Mã Hồng Tuấn ăn Ma cô tràng? Nếu ngay từ đầu ngươi dùng hết sức mình ngăn cản hắn thì chiến thắng dĩ nhiên thuộc về ngươi”. Mã Hồng Tuấn khoác vai Áo tư tạp nói: “Sảng khoái, thật sảng khoái, không ngờ có một ngày ta lại thắng được Đái lão đại, một người rất tự cao. Tiểu áo này, hương tràng ngươi thật hữu dụng a”. Áo tư tạp cười hắc hắc: “Đó là điều đương nhiên, dù sao bây giờ chúng ta cũng là hồn tôn. Đại sư lạnh lùng nhìn hai người: “Hai ngươi rất đắc ý sao? Mã Hồng Tuấn ta hỏi ngươi, nếu ma công tràng của áo tư tạp mất đi hiệu lực khi ngươi đang phi hành tuỳ ý rơi xuống đất, khi đó Đái Mộc Bạch dùng một kích toàn lực đánh chết ngươi thì ngươi phải làm sao?” “Ta….” Mã Hồng Tuấn trợn tròn mắt nhìn Đại sư. Đại sư chuyển hướng áo tư tạp: “Còn ngươi, một Thực vật hệ hồn sư việc quan trọng nhất chính là bảo vệ tính mạng của mình. Nếu hắn không chủ đông giúp ngươi, ngươi sẽ không tiếp tục giúp hắn phiêu phù chứ? Nếu Đái Mộc Bạch hồn lực ở trạng thái sung túc, mà người rơi xuống đất đầu tiên là ngươi. Nếu là địch nhân thì ngươi đã chết. Hồn tôn? Cho dù là Phong hào đấu la Thực vật hệ hồn sư mà đối mặt với chiến hồn sư thì cũng yếu không thể chống lại đc. Đái Mộc Bạch, áo tư tạp, Mã Hồng Tuấn ba người nhìn nhau không nói nên lời. Đại sư thanh âm bình thản mà tỉnh táo mỗi một câu chỉ ra từng khuyết điểm. “Tiểu tam” Đại sư chuyển hướng. Đường Tam bước lên phía trước vài bước: “Sư phụ, con đây.” “Nói cảm nhận trận đánh của ngươi cùng Tiểu Vũ”. Đường Tam mặt đỏ lên: “Sư phụ, con sai rồi. Con không nên khinh thường Đệ nhị hồn kỹ Mị hoặc của Tiểu Vũ, khiến lâm vào tình trạng bị động. Càng không biết Đệ tam hồn kỹ của nàng là gì mà vẫn tuỳ tiện thả Chu võng, khiến cho mình càng thêm bị động”. Đại sư gật đầu nói: “Biết sai là tốt rồi. Ngươi mắc phải một sai lầm rất nghiêm trọng. Khi ngươi dùng lam ngân thảo bao phủ toàn lực, ngươi đừng có nghĩ sẽ bỏ qua cho địch nhân. Nếu địch nhân công kích sắc bén một chút thì ngươi đã chết. Nhớ kỹ, Khống chế hệ hồn sư không chỉ khống chế địch nhân, mà đồng thời cũng khống chế chính mình”. Cuối cùng Đại sư nhìn về phía Tiểu Vũ: “Ngươi Đệ tam hồn kỹ là Thuấn di sao?. Bất quá khoảng cách lại bị hạn chế. Nếu ta đoán không sai đây chính là năng lực của Thiểm điện thỏ. Đệ tam hồn hoàn của ngươi chính là Thiên nên thiểm điện thỏ. Thuấn di hồn kỹ này thuộc hồn kỹ trung, một trong vài loại hơi khó khăn. Ngươi cho ta một sự kinh hãi lớn. Thuấn di kết hợp với nhu kỹ, sát thương tại đại phúc bộ gia tăng. Nhưng tại sao đang trong chiến đấu mà tự kết luận mình đã chiến thắng? Nếu khi đó ngươi cẩn thận một chút, thấy Đường Tam thi triển chu võng ngươi không nên nóng lòng muốn chiến thắng, trước hết là thuấn di ra khỏi phạm vi công kích của Đường Tam sau đó mới tái công kích. Như thế đã không bị khống chế lần nữa. Tiểu Vũ lè lưỡi, nhưng không dám phản bác một câu. Đại sư sắc mặt cứng ngắc nói: “Đây là nhưng thiên tài sao?. Biểu hiện hôm nay của các ngưoi khiến ta thất vọng. Mỗi người đều phạm vào sai lầm không thể tha thứ. Bây giờ các ngươi đều bị trừng phạt. Không được sử dụng hồn lực chạy từ học viện tới tác thác thành rồi quay lại. Đến giữa trưa phải hoàn thành 10 vòng. Song thì mới được ăn cơm. Đường Tam, ngươi sai lầm của ngươi nghiêm trọng nhất cho nên phải chạy 12 vòng. Bắt đầu ngay lập tức”. Đường Tam là người đầu tiên chạy ra ngoài. Lời nói của Đại sư với mệnh lệnh đối với hắn không khác gì nhau. Tiểu Vũ, Đái Mộc Bạch, Áo tư tạp theo sát ngay đó. Đại sư ngay cả đệ tử đích truyền còn phạt, thậm chí phạt nặng nhất bọn họ còn có gì để nói. Huống chi Đại sư chỉ ra sai lầm của họ, đối với họ là một thất ngộ lớn. “Tại đại môn học viên có chuẩn bị nham thạch. Mỗi người đeo thêm một khối. Các ngươi phải nhớ kỹ các ngươi là một đoàn thể. Nếu có một người không hoàn thành thì tất cả mọi người đều không được ăn cơm”. Đại sư nói lớn một câu. Mặc dù không được sử dung hồn lực nhưng bọn hắn đề là hồn sư, hồn lực nhiều năm cải tạo thân thể nên so với người bình thường thì cường hãn hơn nhiều. Nhưng dù vậy vẫn chưa đạt được yêu cầu của Đại sư. Từ học viện đến Tác thác thành không tính là quá xa, khoảng cách chỉ khoảng hai, ba công lý. Qua lại mười lần thì cũng khoảng sáu mươi, bảy mươi công lý. Hơn nữa còn mang theo phụ trọng, đây quả khôngười phải là nhiệm vụ dễ dàng gì. Nhìn thân ảnh năm người Đường Tam chạy ra ngoài. Trữ Vinh Vinh không khỏ nở nụ cười, nhưng nụ cười của nàng cũng không duy trì được lâu. “Các ngươi sao không chạy”. Âm thanh lạnh lùng của Đại sư vang lên. “Ách, chúng ta cũng phải chạy?” Trữ Vinh Vinh giật mình nhìn Đại sư. “Ta vừa rồi đã nói, tất cả các ngươi đều bị phạt”. Đại sư nói. Trữ Vinh Vinh có chút nóng nảy: “Đúng là không công bằng, ta cùng trúc thanh đâu có phạm sai lầm a”. Đại sư lạnh nhạt hỏi: “Ta hỏi ngươi, họ là gì của ngươi?” Trữ Vinh Vinh sửng sốt một chút: “Là đồng học, đồng đội”. Đại sư nói: “Có một câu nói “Đồng cam cộng khổ” ngươi đã nghe qua chưa? Các ngươi là đồng đội, là những người có thể giao thác phía sau lưng cho đối phương. Ngươi có nghĩ là bọn họ bị trừng phạt mà ngươi lại được nghỉ ngơi sao?” “Ta …” Trữ Vinh Vinh á khẩu không nói được gì, mà lúc này Trúc thanh đã chạy ra ngoài. Khi mà bảy người bước ra ngoài của học viện họ mới phát hiện trừng phạt của đại sư đối với họ còn có điểm khác nhau, có thể nói là đã chuẩn bị rất tốt. Bảy cái giỏ được bện từ trúc đựng đá lớn nhỏ bất đồng, trên đó còn viết tên của mỗi người. Trong đó Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn ba người lần lượt là lớn nhất. Tiểu Vũ cùng Chu trúc thanh, Áo tư tạp ba người thứ (thứ 2), nhỏ nhất là giỏ đá của Trữ Vinh Vinh. Chứng kiến giỏ đá của mình khiến nỗi bất mãn trong lòng nhất thời giảm xuống vài phần, thầm nghĩ Đại sư cũng không đến nỗi bất cận nhân tình. Đại sư nhìn bảy người khoác giỏ đá chạy xa xa khôn mặt cứng ngắc không khỏi toát ra tia mỉm cười nhàn nhạt. “Không dùng hồn lực chạy trong thời gian dài kiểu trừng phạt này có quá nặng không? Gần trăm công lý a. Đừng nói là giữa trưa, cho dù đến tối đen sợ rằng cũng không hoàn thành. Không nghĩ rằng ngươi so với ta còn nghiêm khắc hơn a”. Phất lan đức không biết từ lúc nào đến bên Đại sư, có chút lo lắng nói. Đại sư lạnh nhạt nói: “Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân. Ta đã cẩn than tính toán thể trạng từng người, sẽ không làm kiệt sức họ đâu. Huống chi ngươi nghĩ rằng bữa sáng ngon lành kia của họ là miễn phí sao. Không cùng trải qua đồng cam cộng khổ, sao họ có thể an tâm giao cái lưng của mình cho đồng đội”. Phất lan đức giơ hai tay lên đầu làm bộ dạng đầu hàng: “Ta đầu hàng, tất cả đều nghe ngươi. Ngươi xem cách quản lý đi. Ta biết ngươi so với ta rất coi trọng bọn nhỏ này. Bất quá, ta phải nhắc nhở ngươi, kinh phí học viện cũng có hạn a”. Đại sư hừ lạnh: “Người sống còn để cho niệu biệt tử sao? (niệu biệt tử = chết vì mắc tiểu ^^!). Đường đường là một hồn thánh mà ngay cả kinh phí của học viện cũng lo không được”. Phất lan đức tức giận nói: “Là ta không muốn ti cung khuất tất (phụ thuộc) người khác. Với thực lực của ta thì đại phú đại quý không khó. Ta muốn xem ngươi giả quyết chuyện này thế nào. Xem ra da mặt của ngươi còn dày hơn cả ta”. Đại sư tà liễu (nhìn đểu) liếc Phất lan đức một cái: “Như vậy cần ngươi chiếu cố tốt hơn a”. Giỏ đá trên lưng, Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch hai người một ngựa chạy như điên. Đến lúc này họ mới ý thức rằng đây quả là một trừng phạt nặng. Nếu được sử dụng hồn lực thì sáu mươi, bảy mươi công lý đối với họ không phải là vấn đề lớn, thậm chí có thể nhẹ nhàng hoàn thành. Nhưng mà không dùng hồn lực mà còn mang theo phụ trọng tình huống như vậy quả là không dễ hoàn thành. “Mộc bạch, chúng ta dừng một chút đã”. Đường Tam đột nhiên dừng cước bộ. Lúc này mới chạy không xa nhưng trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Lúc trước mặc dù cả hai đều tiêu hao rất nhiều hồn lưc, nhưng lúc này họ không dùng hồn lực để chạy. Nói về thể lực thì bọn họ là tốt nhất trong bảy người. Lúc này Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn cùng Áo tư tạp đã tụt lại phía sau vài trăm thước, theo sau là Trúc thanh và cuối cùng là Trữ Vinh Vinh. “Tiểu Tam, sao vây?” Đái Mộc Bạch cũng dừng lại nghi hoặc nhìn Đường Tam.”Chạy mười vòng không ngắn, sao không chạy nhanh đi”. Đường Tam nói: “Mộc bạch, ngươi có nhớ không. Lúc xuất phát sư phụ có nói chúng ta là một chỉnh thể, ông yêu cầu chúng ta cùng hoàn thành nhiệm vụ này. Ngươi xem Trúc thanh cùng Trữ Vinh Vinh cũng cùng chúng ta chịu phạt. Ngoại trừ ta chạy mười hai vòng ra, các ngươi đều phải hoàn thành mười vòng. Ta đối với sư phụ hiểu rõ, lần này ông không chỉ trừng phạt chúng ta mà đồng thời cũng là để chúng ta rèn luyên thân thể. Hôm qua sư phụ cũng nói qua, than thể là trụ cột của hồn sư. Ta có thể hấp thu được Nhân diên ma chu (Nhên mặt người) hồn hoàn cũng một phần là do tố chất cơ thể. Sợ rằng việc trừng phạt này chính là một khoả nghiệm của sư phụ. Mục đích chính là để khảo nghiệm tính tâph thể. Chúng ta là một chỉnh thể. Nói về thể lực, chúng ta so với họ có phần hơn. Chúng ta phải tìm biện pháp để cùng hoàn thành khảo nghiệm này”. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: