[Dịch] Đấu La Đại Lục
Đái Mộc Bạch ngã xuống bên người Chu Trúc Thanh , thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Cả người run lên nhè nhẹ.
Búi tóc như chiếc đuôi của con bọ cạp trên đầu Tiểu Vũ đã trở nên rối loạn. Mồ hôi không ngừng chảy ra, đôi môi đỏ mọng rung động.
Đường Tam dìu Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp dựa vào giỏ trúc của họ, sau đó lấy phụ trọng dư thừa ra. Lúc này, trước mắt hắn là một mảng mông lung nhưng trong ý thức vẫn còn một chút chống đỡ.
Đối với người khác mà nói trừng phạt hoặc có thể nói là huấn luyện đã chấm dứt. Nhưng đối với hắn thì chưa.
Tựa vào cái bàn, lưng đeo mười lam kg trọng vật, Đường Tam miễn cưỡng động thân, từng bước đi về phía trước.
Mặc dù không cần phải dìu người khác nhưng lúc này bước chân hắn đã hoàn toàn lảo đảo.
“Ca, ta chạy cùng ngươi”. Tiểu Vũ đồng dạng chống bàn đứng lên. Nhưng mà chỉ đi được một bước đã ngã xuống đất. Thân thể nàng mặc dù so với Chu Trúc Thanh thì tốt hơn không ít nhưng nàng lại cõng Trữ Vinh Vinh một đoạn đường không ngắn, cũng đã tới cực hạn.
“Tiểu tam, ta cũng chạy cùng ngươi.” Nói chuyện chính là Đái Mộc Bạch, đồng dạng nâng phụ trọng của mình lên. Đái Mộc Bạch lảo đảo đuổi tới bên người Đường Tam. Hai người nhìn lẫn nhau, khôn mặt tái nhợt nhìn qua xuất hiện nụ cười quái dị. Cùng vươn tay phải lên không trung nắm lấy tay đối phương.
Sử lai khắc thất quái, bảy người bị phạt lúc này đều nằm xuống cả bảy.
Đại sư mắt nhìn từng người từng người ngã xuống nhưng thuỷ chung vẫn không động đậy. Đến khi Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch đồng thời ngã xuống trên mặt ông toát lên một tia cười nhàn nhạt, “Không từ bỏ, không buông bỏ. Tốt, tốt lắm”.
Phất Lan Đức cùng Triệu vô cực mang theo mấy vị sư phụ lặng yêu xuất hiện bên người Đại sư “Đại sư, ngươi cũng tốt lắm. Quá ngoan độc”.
Đại sư không để ý đến sự bất mãn trong lời nói Phất Lan Đức phất phất tay “mau mau đưa bọn họ đi”.
Kể cả Đại sư ở bên trong, các sư phụ tháo giỏ trúc trên người bọn trẻ xuống, ôm bọn họ đi vào trong học viện.
Khi mà Đường Tam tỉnh lại từ trong hôn mê phát hiện mình đã ở trong kí túc xã. Cảm giác ấm áp từ bốn phương tám hướng truyền vào cơ thể, một cảm giác thư thái làm hắn suýt nữa rên rỉ nên tiếng.
Lấy lại bình tĩnh, Đường Tam phát hiện mình đang xích loã trong một cái thùng gỗ to. Bên trong chứa đầy chất lỏng mầu nâu. Áo Tư Tạp ngay bên kia, vẫn còn đang mên man trong thùng gỗ. Bởi vì có thêm hai chiếc thùng gỗ lớn khiến trong túc xá cỏ vẻ chật chội không chịu nổi.
Tiện tay quấy chất lỏng trước mặt, một mùi thuốc không tính quá nồng nặc xông vào mũi. Mũi Đường Tam giật giật, nhất thời trong lòng hiểu được vài phần.
Sau khi đi tới thế giới này, hắn mặc dù không có nghiên cứu cẩn thận về dược vật nhưng đại khái biết dược tài của thế giới này cũng cũng có nhiều chỗ giống với kiếp trước của hắn. Lúc này chất lỏng bên trong chiếc thùng lớn hẳn là dùng một chút dược liệu nấu thành. Mà dược tài này có tác dụng chính là thư cân hoạt huyết (giãn gân giãn cốt, bồi bổ máu huyết – để tiếng hán nghe hay hơn) cùng hổi phục sức khoẻ. Khó trách tại sao thể lực tiêu hao kịch liệt như vậy mà sau khi tỉnh lại lại không có nhiều cảm giác đau đớn, chỉ có hai chận thoáng chút đau, thân thể có chút nhũn ra.
Về sau, Đường Tam mới biết Đại sư vì duy trì nước ấm trong thùng mà mỗi một khoảng thời gian nhất định đều cho thêm một chút nước nóng. Còn về phần nữ hài tử thì thuê con gái trong thôn về giúp.
Gần bên thùng lớn có dán một mảnh giấy, trên viết mấy chữ của Đại sư.
“Sau khi tỉnh lại thì tới nhà ăn ăn cơm” thấy hai chữ ăn cơm Đường Tam lập tức cảm thấy bụng kêu lên cô lỗ. Cơn đói bắt đầu trỗi dậy.
Từ trong nước đứng lên, hắn mới phát hiên bên cạnh thùng gỗ lớn còn đặt mội cái thùng nhỏ. Bên trong chưa nước sạch, hiển nhiên là để cho bọn họ tráng qua thân thể. Nước sạch không thể ấm áp như nước trong thùng được. Đường Tam ngâm mình trong đó không khỏi rung mình một cái, nhất thời thấy tinh thần sảng khoái vô cùng. Cảm giác bủn rủn toàn thân dần dần biến mất.
Vội vàng tẩy rửa nước thuốc trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ Đường Tam lúc này mới đi ra túc xã. Hắn kinh ngạc phát hiện bầu trời đã đầy sao. Trong màn đêm yên tĩnh vang lên tiếng côn trùng kêu làm người ta có một cảm giác thật tĩch mịch.
Dùng sức ưỡn người ra. Bộ xương toàn thân phát ra tiếng lốp đốp liên tiếp, phảng phất cả người đều mở rộng ra. Hít sâu không khí trong lành, thở ra trọc khí trong cơ thể, đi nhanh về phía phòng ăn.
Xa xa đã có thể thấy được ánh đèn của nhà ăn. Khi mà Đường Tam đi vao phát hiện một người đang ngồi ăn ở đây.
Nghe thấy tiếng bước chân, người này quay đầu về phía Đường Tam, đúng là Đái Mộc Bạch. Tu vi hồn lực hắn cao hơn nên tỉnh sớm hơn Đường Tam.
“Tiểu tam, mau tới ăn đi. Hương vị đúng là rất ngon”. Đái Mộc Bạch tà mâu song đồng đã khôi phục lại bình thường, thấy Đường Tam vẻ mặt nhất thời mỉm cười. Bọn họ đã không ngừng cùng chịu kham khổ, cùng chung hoạn nạn. Cái cảm giác này không thể dùng ngôn từ để biểu đạt hết được. Đối mặt nhau đã có thể thấy được đối phương tràn đầy hữu nghị.
Tới ngồi cạnh Mộc bạch, trên bàn nhà ăn còn có sáu phần thức ăn. Hiển nhiên là chuẩn bị cho hắn cùng những người khác. Trên bàn cũng lưu lại mảnh giấy do chính tay Đại sư viết.
“Ăn song đem đồ ăn dọn sạch sẽ. Bên trong phòng có thùng nước sạch dùng để rửa bát đĩa . Không được ngủ, trước khi trời sáng tu luyện hồn lực. Sáng sớm tập hợp đi học.”
Bữa cơm rất là thịnh soạn. Một bát lớn thịt nấu mùi thơm toả ra khắp nơi, năm cái bánh bao lớn, còn có một bát súp, rau xanh cùng vài trái cây.
Sự kháng nghị của cái bụng làm Đường Tam không có thời gian cùng Đái Mộc Bạch nói chuyện, lập tức bắt đầu ăn một cách nhanh chóng, như một cơn lốc cuốn sạch thức ăn trước mặt.
Sảng khoái, rất sảng khoái, phi thường sảng khoái. Sau khi tiêu hao lượng lớn thể lực có thể cảm nhận thấy chất dinh dưỡng của thực vật bổ sung được thân thể nhanh chóng được hấp thu.
Đái Mộc Bạch đã ăn song trong khi Đường Tam đang cắm đầu cắm cổ ăn, tựa vào bàn nhìn hắn. Mắt thấy hắn ăn xong mới nói: “Tiểu tam, Đại sư khá ngoan độc, so với viện trưởng Phất Lan Đức trước kia còn ghê hơn. Xem ý tứ trong lời nhắn của Đại sư sợ rằng sau này cuộc sống của chúng ta sẽ không dễ chịu lắm đây. Trước kia Đại sư đều dạy ngươi như vậy sao?”
Đường Tam lắc đầu nói: “Sư phụ trước đây đại bộ phận đều dạy một ít lý luận tri thức, huấn luyện như vậy đây cũng là lần đầu tiên ta gặp. Bất quá, ngày hôm qua sư phụ có nói qua với ta, làm một gã hốn ư, thân thể là trụ cột. Ta có thể chịu được hồn lực siêu việt cực hạn của nhân diện ma chu đánh sâu vào, cùng trạng thái thân thể là không thể phân ra. Chỉ có cường kiện thân thể, mới có thể thừa nhận càng nhiều hồn lực. Có thể chỉ là bởi vì dạng này, sư phụ mới bắt chúng ta huấn luyện trụ cột thân thể.
Đái Mộc Bạch cười khổ nói: “Đây không phải là tăng cường đơn giản như vậy. Đại sư huấn luyện cho chúng ta hoàn toàn dựa theo cực hạn mà an bài. Nếu không phải tố chất thân thể chúng ta tốt, lúc này sợ rằng có nằm vài ngày cũng không dậy nổi. Bất quá chất lỏng kì quái nơi cái thùng kia tựa hồ cũng có tác dụng nhất định.”
“Chết đói mất thôi, cơm ở đâu vậy?” Một đạo thân ảnh hấp tấp từ bên ngoài chạy vào, cũng không có chào hỏi qua Đường Tam với Đái Mộc Bạch, trực tiếp chiến đấu với thức ăn trên bàn.
Người vừa tới chính là Tiểu Vũ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên, Đường Tam nhất thời toát ra một tia mỉm cười. Hiển nhiên, Tiểu Vũ cũng đã từ trong tiêu hao cực độ khôi phục lại.
Tiểu Vũ đang ăn cũng thấy được tờ giấy trên bàn, liền hướng Đường Tam khoa tay múa chân ra hiệu, ý nói đợi mình ăn xong hãy nói.
Từ trong mê man tỉnh táo lại, ăn cơm xong, Đường Tam lúc này mới cảm giác được thân thể hơi uể oải, cũng không muốn cử động, học theo động tác của Đái Mộc Bạch, cũng tựa lên trên bàn, nhìn Tiểu Vũ không có chút hình tượng thục nữ nào đang ăn ào ào thức ăn trước mặt.
Thức ăn cấp cho nữ hài tử ngoài hai cái bánh bao, những thứ khá cũng giống bọn họ. Miệng Tiểu Vũ mặc dù không lớn, nhưng khả năng ăn lại không yếu, trong chốc lát công phu cũng đã cuốn sạch thức ăn trước mặt.
Người thứ tư đi tới phòng ăn, cũng không phải là Áo Tư Tạp vừa đạt hơn ba mươi cấp mà là Chu Trúc Thanh.
Lúc Chu Trúc Thanh đi vào, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh, mãi đến khi nhìn thấy Đái Mộc Bạch, khuôn mặt dường như có chút cố ý bản khởi vài phần, nhừng từ trong mắt nàng, Đường Tam rõ ràng không thấy có sự bài xích.
Động tác ăn của Chu Trúc Thanh so với Tiểu Vũ ưu nhã hơn nhiêu, nhai nuốt cẩn thận, mỗi một động tác nhìn qua đều rất đẹp, mà sau động tác đẹp mắt đó chính là tốc độ. Nếu không phải mắt thấy thức ăn trước mặt nàng rất nhanh giảm bớt, Đường Tam thật sự không tin nổi cái động tác nhìn qua chậm như rùa này lại có thể ăn nhanh như vậy.
“Thật thoải mái, ăn no rồi.” Tiểu Vũ không e dè trực tiếp tựa vào trên vai Đường Tam, “Tiểu tam, ngươi sau đó chạy tiếp hai vòng nữa sao?”
Đường Tam cười khổ lắc đầu, “Không, sau khi ngươi té xỉu, ta cùng mộc bạch cũng hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại thì đã ở trong thùng nước thuốc.”
Tiểu Vũ mặt cười đột nhiên đỏ lên, ngồi thẳng lại, thấp giọng nói: “Ngươi cũng không còn mặc quần áo sao?”
Đường Tam sửng sốt, theo phản ứng gật gật đầu.
Tiểu Vũ le lưỡi, “Chúng ta thấy trên mảnh giấy lưu lại trong túc xá viết, không cần kinh hoảng, quần áo các ngươi là do các phụ nữ trong thôn cởi ra. Đến phòng ăn ăn cơm.”
Đường Tam a a cười nói: “Tiểu Vũ, bộ dáng đỏ mặt của ngươi thật đáng yêu. Nhìn như quả táo vậy.” Vừa nói, hắn vừa cưng chiều nhéo nhéo nơi mặt Tiểu Vũ. Tiểu Vũ chỉ bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng cũng không có ngăn cản động tác của hắn.
Đái Mộc Bạch nói: “Ba người Áo Tư Tạp còn chưa có tỉnh lại, xem bộ dáng chắc là mệt quá. Chúng ta trở về tu luyện đi, còn không biết ngày mai đại sư còn đưa ra kiểu huấn luyện ma quỷ nào nữa.”
Đường Tam gật gật đâu, định đi thu thập lại đồ ăn của mình thì bị Tiểu Vũ ngăn trở.
“Cứ đi đi, mấy việc chùi nồi rửa chén này nam nhân các ngươi không nên làm. Giao cho chúng ta là được rồi.”
Đường Tam mỉm cười, xoa xao đầu Tiểu Vũ, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Đái Mộc Bạch nhìn về phía Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Thanh lúc này còn chưa ăn xong, nhưng nàng cũng đem những thứ Đái Mộc Bạch dùng qua chồng lại một chỗ, ngoài miệng không nói, nhưng từ động tác đã chứng minh được ý tứ của nàng.
Đái Mộc Bạch mừng rỡ, hắn tự nhiên biết Chu Trúc Thanh da mặt mỏng, cũng không lên tiếng, vội vã đuổi theo đường ta đi ra bên ngoài.
Khi hai người vừa đi tới cửa phòng ăn thì sau lưng lại truyền đến thanh âm của Tiểu Vũ, “Việc rửa chén này nam nhân các ngươi không nên làm, bất quá, đảo na ta đại dũng lí đích thủy khả lưu cấp nhĩ môn liễu. Ngày mai nhớ dậy sớm một chút giúp chúng ta a.”
Đường Tam dưới chân lảo đảo, suýt nữa vấp phải cánh cửa, quay đầu nhìn về phía Tiểu Vũ, vừa lúc thấy được một tia tươi cười giảo hoạt trên mặt nàng. Đang hướng phía hắn phất phất tay.
Một đêm không nói chuyện, khi Đường Tam tỉnh táo lại thì đã là bình minh, thói quen sinh hoạt đánh thức hắn. Tôi hôm qua tu luyện hắn nhập định rất sâu, cả người hoàn toàn chìm đắm trong hải dương nội lực của huyền thiên công. Thậm chí ngay cả khi Áo Tư Tạp tỉnh lại đi ăn cơm cũng không biết.
Tối quá, trước khi tu luyện hắn cũng đã rửa sạch thùng nước của mình, lúc này trong túc xá trống rỗng, Áo Tư Tạp cũng đang ngồi ở trên giường tu luyện, thùng nước của hắn cũng đã được rửa sạch qua.
Im lặng xuất môn, tu luyện tử cực ma đồng, ăn điểm tâm. Sau khi hoàn thành hết thảy, Đường Tam mới đi gõ cửa phòng Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh đều đã dậy, các nàng đi ăn cơm. Đường Tam giúp bọn họ đem cái thùng nước trầm trọng xử lý hết tất
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, sử lai khắc thất quai cơ hồ đều cùng lúc chạy tới thao trường.
Đại sư sớm đã đứng ở giữa thao trường đợi bọn họ. Nhìn gương mặt bình tĩnh mà cứng ngắc của đại sư, ngoại trừ Đường Tam ra, những người khác đều cảm thấy có chút khẩn trương, thậm chí có chút e ngại.
“Tốt lắm. Hôm nay các người đều đến rất nhanh.” Đại sư gật gật đầu, ánh mắt thoe thói quen đảo qua trên mặt mọi người. “Hành động của các người ngày hôm qua làm ta rất hài lòng, mặc dù có người cũng không có hoàn thành trừng phạt, nhưng làm ta hài lòng chính là từ trên người các ngươi, ta không thấy có tinh thần vứt bỏ, buông bỏ. Làm đồng bọn, như thế nào mới có thể yên tâm đưa lưng giao cho đối phương? Chính là hai chữ tín nhiệm. Các người đều làm vô cùng tốt, tín nhiệm lẫn nhau, các người đều hoàn thành tốt kì thi kiểm tra hôm qua.”
“Trước khi bắt đầu chương trình học ngày hôm nay. Đường Tam, đi hoàn thành trước trừng phạt ngày hôm qua của ngươi.”
“Rõ.” Đường Tam đáp ứng một tiếng, xoay người chạy ra bên ngoài học viện.
“Tiểu tam, ta đi cùng người. Ngày hôm qua đã nói tốt.” Tiểu Vũ nhanh nhảu đuổi theo.
Trữ Vinh Vinh đột nhiên nói: “Chúng ta cũng đi đi. Chúng ta không phải là một cái chỉnh thế sao?”
Áo Tư Tạp mở rộng một chút cánh tay của mình, “Nóng người cũng tốt. Chúng ta lần này không phải là trừng phạt, là bồi chạy, dù sao cũng không cần dùng phụ trọng.”
Mập mạp có chút sầu mi khổ kiểm nói: “Xem ra thật sự cần phải giảm cân, ta dưỡng chừng ấy thịt dễ dàng sao?”
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đã chạy ra ngoài, “Ít nói nhảm đi, mau cùng chạy.”
Chỉnh thể. Một cái chỉnh thể tốt. Đại sư có chút ngạc nhiên nhìn đám thiêu niên rời đi, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác xúc động. Tại trong đầu hắn thoáng hiện lên bốn chữ, thiên chi kiêu tử (con trời khó dạy ?). Bảy hài tử này ở cùng nhau còn chưa đến một tháng, nhưng từ hành động của bọn họ lúc này là có thể thấy được tình hữu nghị của bọn họ, kéo dài cả đời.
Siết chặt song quyền. Đại sư âm thầm quyết định, nhất định phải cố hết sức để bồi dưỡng cho tốt những đứa nhỏ này.
Cũng bắt đầu từ ngày này. Đại sư làm cho sử lai khắc thất quái hiểu được đầy đủ hàm nghĩ của hai chữ ma quỷ.
Khi quái vật gặp ma quỷ, sẽ như thế nào?
Huấn luyện của đại sư đối với bọn họ rất đơn giản, mỗi ngày đối chiến một đến hai canh giờ. Tình huống đối chiến mỗi ngày cũng không giống nhau, song phương tiến hành đối chiến tùy cơ tổ hợp. Đôi khi là một chọi một, có khi mội đánh hai, còn có hai đánh hai, thậm chí là ba đánh ba. Ba đánh bốn so đấu.
Đối chiến mỗi ngày đại sư đều đưa ra một ít yêu cầu đặc thù. Tỉ như cho phép sử dụng hồn kĩ dạng gì, không cho phép sử dụng cái gì. Có chế ước ở mặt nào.
Sau khi kết thúc huấn luyện đối chiến, sẽ bắt đầu tiến hành huấn luyện thể năng. Giống như ngày thứ nhất, lúc huấn luyện thể năng, quyết không cho phép sử dụng hồn lực. Đồng thời phải là bảy người cùng hoàn thành. Phương pháp huấn luyện thể năng của đại sư tầng tầng lớp lớp. Đơn giản nhất chính là đeo phụ trọng chạy. Còn có các loại các dạng phương pháp đeo phụ trọng leo núi. Nhưng bất luận là loại phương pháp huấn luyện thể năng nào, đều làm cho sử lai khắc thất quái đạt tới cực hạn chịu đựng của thân thể. Trải qua một lát sau, bọn họ đều đã có thói quen tỉnh lại từ trong thùng nước thuốc.
Huấn luyện ma quỷ này mặc dù gian khổ, nhưng tại phương diện ăn uống đại sư quyết không keo kiệt, thỏa mãn đến mức lớn nhất việc ăn uống của mọi người.
Bởi vì mật độ huấn luyện cường đại, ba tháng thời gian trôi qua, Mã Hồng Tuấn có thể tại
Đường Tam, Áo Tư Tạp, Tiểu Vũ ba người chính thức tại tác thác thành đăng ký trở thành hồn tôn. Vì không làm cho oanh động, lúc bọn họ đi đăng kí, đại sư cố ý để cho bọn họ mang mặt nạ được chế tạo đặc thù đi trước. Mặc dù có tạo ra những hoài nghi nhất định, nhưng trong giới hồn sư cũng có tình huống tự ẩn giấu dung mạo chính mình, nhận tiền trợ cấp của bọn họ.
Ba tháng huấn luyện ma quỷ, đối với hồn lực của sử lai khắc thất quái cũng không tăng lên nhiều, chỉ có hồn lực của Mã Hồng Tuấn là tăng lên một bậc mà thôi. Nhưng ba tháng huấn luyện cực hạn thể năng này lại làm cho tố chất thân thể bọn hắn xảy ra thay đổi rất lớn.
Tình huống thân thể của mỗi người đều có cải thiện cực lớn, dưới lượng vận động lớn cùng dinh dưỡng sung túc tiếp tế, đầu tiên thể hiện ở trên thân.
Đái Mộc Bạch trở nên càng thêm cường tráng, trong tàm mâu đã có thêm vài phần ánh sáng uy thế, cả người nhìn qua bùng nổ lực lượng, hắn hiện tại thật sự như là một đầu mãnh hổ xuống núi.
Áo Tư Tạp biến hóa càng thêm rõ ràng, cả người gầy một vòng, nhưng nếu như chỉ nhìn vào ngoại hình hiện tại, tuyệt đối không người nào cho rằng hắn là một gã phụ trợ hệ hồn sư. Thân hình cường kiện hoàn toàn có thể so sánh với đại đa số chiến hồn sư. Đương nhiên, thanh âm của hắn vẫn mềm mại như vậy, bộ râu quai nón cùng cặp mắt hoa đào cũng không có biến hóa gì.
Bề ngoài của Đường Tam biến hóa rất nhỏ, tướng mạo vẫn bình thường như trước, nhưng cả người nhìn qua càng thêm nội liễm, vóc người cũng không cường tráng thêm mấy, chỉ cao lớn hơn một chút. Trên cảm giác giống như là một thiếu niên rất bình thường. Tuyệt đối thuộc về loại đặt trong đám đông không tìm được. Làm cho người khác vui mừng lẫn sợ hãi chính là hồn lực của Đường Tam đã đạt tới ba mươi hai cấp, việc này cũng không phải từ ba tháng đặc huấn mà đến, mà là đến từ hồn hoàn của nhân diện ma chu lúc đầu. Có lẽ bởi vì đột phá cực hạn, nhân diện ma chu hồn hoàn gây cho Đường Tam thống khổ rất lớn nhưng tiền lời cũng đồng dạng không ít, trừ bỏ hồn hoàn, hồn cốt ở ngoài, ngay cả hồn lực cũng trực tiếp tăng lên tới ba mươi hai cấp, làm những người khác hâm mộ không thôi, đương nhiên, hâm mộ là hâm mộ, bọn họ ai cũng không dám bắt chước Đường Tam đi hấp thu hồn hoàn vượt cấp như vậy.
Mã Hồng Tuấn gầy hai vòng, nhìn qua không còn mập mạp như trước, mặc dù vẫn là béo, nhưng làm cho người ta có cảm giác hữu lực. Hồn lực tăng lên tới hai mươi tám cấp, hướng tới ba mươi cấp ngẩng đầu mà bước đi tới. Thân thể hắn biến hòa làm cả người nhìn qua có khí thế mạnh mẽ rất nhiều.
Tiểu Vũ vẫn như cũ, nói về biến hóa nhỏ nhất ở bên ngoài trong mọi người thì chính là nàng, thậm chí ngay cả da tay cũng không bị phơi nắng mà đen đi, suốt ngày đều là một bộ dáng vui vẻ hoạt bát.
Bất quá, tại lúc đối chiến mỗi ngày, nàng cũng làm cho mọi người chịu không ít đau khổ. Đệ tam hồn kĩ thuấn di xuất quỷ nhập thần của nàng khiến cho ngay cả Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam cũng chịu không ít thiệt thòi.
May mà khoảng cách thuấn di của nàng hiện tại chỉ có thể duy trì năm thước.
Cứ như thế, phối hợp với yêu cùng cùng mị hoặc hai cái tiết năng, tác dụng của ba cái hồn kĩ trong cận chiến đủ để làm người khác cảm thấy kinh khủng.
Trữ Vinh Vinh so với khi mới đến học viện, tính khí ngạo mạn mặc dù không còn, nhưng so với trước kia tốt lên không biết bao nhiêu. Trên vầng trán có thêm vài phần anh khí, tính tình nội liễm làm nàng càng thêm tràn ngập tính mê hoặc.
Khiến cho Áo Tư Tạp vốn đã buông tha ý định theo đuổi hy vọng trở lại. Đương nhiên, trong ba tháng này, cho dù Áo Tư Tạp có lòng theo đuổi nàng cũng không có khí lực mà theo đuổi.
Về phần Chu Trúc Thanh, không thể không nói, nghị lực của nàng không kém chút nào nam tử, trong ba tháng ma quỷ huấn luyện chưa bao giờ kêu khổ một tiếng, chẳng những luôn cắn răng kiên trì mà thậm chí còn chủ động yêu cầu gia tăng cường độ.
Cả người gầy một vòng, nhưng làm mẫn công hệ hồn sự, tốc độ của nàng dưới sự thay đổi mạnh mẽ của thân thể đã gia tăng rất nhiều.
Ba tháng huấn luyện ma quỷ rốt cuộc đã kết thúc từ hôm qua, đại sư cho sử lai khắc thất quái nghỉ xả hơi bảy ngày, để cho bọn họ điều chỉnh lại trạng thái chính mình.
Rốt cuộc có cơ hội để nghỉ ngơi, Áo Tư Tạp lười biếng leo lên giường ngủ. Đường Tam vẫn tu luyện trước sau như một, bởi vì Chu Trúc Thanh kiên trì tiếp tục rèn luyện thân thể trụ cột, Đái Mộc Bạch chủ động yêu cầu cùng đi. Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh không khác Áo Tư Tạp lắm, cũng quyết định thừa dịp bảy ngày ngày nghỉ ngơi cho tốt một chút. Chỉ có Mã Hồng Tuấn không chịu ngồi yên, trong lúc ma quỷ huấn luyện, người kêu khổ nhiều nhất là hắn, nhưng vào lúc nghỉ ngơi này, hắn lập tức chuồn ra khỏi học viện đến tác thác thành giải quyết vấn đề tà hỏa.
Một bên nghe tiếng ngáy của Áo Tư Tạp, Đường Tam một bên lắp ráp các linh kiện lấy từ chỗ thợ rèn, hôm nay rốt cuộc có thời gian. Công nghệ của thiết thị huynh đệ nơi cửa hàng thợ rèn làm hắn rất hài lòng, trước mắt, vô thanh tụ tiễn, hàm sa xạ ảnh, khẩn bối đê đầu nô các loại cơ quan ám khí linh kiện đều đã chế tạo xong, chỉ có chư cát thần nỗ yêu cầu rất cao, còn đang tiếp tục chế tạo. Đường Tam thừa dịp vài ngày nghỉ ngơi này, ngoài tu luyện ra, đêm các ám khí lắp ráp lại rồi phát cho mọi người, hơn nữa còn dạy phương pháp sử dụng.
Trong lúc tập trung lắp ráp ám khí, thời gian trôi qua rất nhanh, mãi đến khi Áo Tư Tạp từ trong giấc ngủ tỉnh dậy gọi hắn đi ăn cơm, Đường Tam mới phát hiện, bên ngoài trời từ sáng đã thành tối, mội ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Hai người ra khỏi túc xa, cùng nhau đi đến phòng ăn, đang đi tới, đột nhiên thấy có một người đang lắc lư lảo đảo đi tới.
“Ta kháo, ai vậy hả, như thế nào lại là một cái đầu heo?” Áo Tư Tạp có chút khoa trương kinh hô một tiếng.
Đường Tam nhìn kĩ lại, cái thân thể loạng choạng đó lại là Mã Hồng Tuấn, chỉ bất quá hắn hiện tại thoạt nhìn cực kì nhếch nhác. Chẳng những quần áo trên người tổn hại mà bộ dáng còn đầy bụi đất, đồng thời, khuôn mặt béo tròn của hắn sưng lên một vòng, trên vành mắt mang theo máu đen ứ động, nơi khóa miệng còn có vết máu vừa khô.
“Mập mạp, có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?” Đường Tam vội vã đi tới đỡ lấy Mã Hồng Tuấn đang loạng choạng muốn ngã. Áo Tư Tạp thuần thục triệu hồi ra khôi phục đại hương tràng của mình đưa tới.
Mã Hồng Tuấn cũng không khách khí, nhanh chóng ăn lấy hai cái hương tràng, nhìn qua lúc này mới tốt lên một ít.
“Con mẹ nó. Lần này thật là dọa người mà.” Mã Hồng Tuấn trong mắt tràn ngập hận ý, mắt của hắn vốn đã nhỏ, lúc này mặt bị đánh phù lên, con mắt cơ hồ bị đống thịt trên mặt che mất.
“Là ai đánh ngươi thành thế này?” Trong thanh âm của Đường Tam rõ ràng đó có thêm vài phần hàn ý.
Ba tháng ma quỷ huấn luyện, mọi người đều cùng ủng hộ lẫn nhau đi tới, sớm đã không phải là bạn học đơn giản như vậy. Mắt thấy huynh đệ bị đánh thành như vậy, Đường Tam làm sao có thể không phẫn nộ chứ?
Mã Hồng Tuấn oán hận nói: “Bị một tên đại thúc xấu xỉ bỉ ổi đánh. Dọa người, chân *** dọa người.”
Áo Tư Tạp nhíu nhíu mày, “Mập mạp, ngươi không phải là cùng người ta tranh giành tình nhân mới bị đánh ghen sao.”
Mã Hồng Tuấn cả giận nói: “Ghen tuông cái gì, rõ ràng là ta coi trọng vị tiểu muội kia trước. Tên đại thúc xấu xí kia thật không biết xấu hổ.”
Nghe Mã Hồng Tuấn vừa nói như thế, Đường Tam nhất thời hiểu được vài phần, rất rõ ràng, giống như Áo Tư Tạp nói. Tên mập mạp này đúng là vì giải quyết vấn đề tà hỏa mà bị đánh một trận.
Đường Tam vỗ vỗ bả vai Mã Hồng Tuấn, “Đi thôi, tới phòng ăn ăn chút gì cái đã, từ từ nói.”
Có khôi phục hương tràng của Áo Tư Tạp trợ giúp, tình huống thân thể của Mã Hồng Tuấn đã tốt lên nhiều, ba người lúc này mới đi vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, Đái Mộc Bạch đang ngồi đó ăn uống thả cửa, nhưng Chu Trúc Thanh lại không có bên cạnh hắn.
“Ta kháo, mập mạp, ngươi bị sao vậy?” nhìn bộ dáng chật vật của Mã Hồng Tuấn. Đái Mộc Bạch lại càng hoảng sợ. Tính tình của hắn so với Đường Tam còn nóng nảy hơn nhiều, từ trên ghế đứng bật dậy, trong tà mâu nộ quang đại phóng.
Mã Hồng Tuấn vẻ mặt cầu xin, nói: “Đái lão đại, người phải làm chủ cho huynh đệ a. Ngươi xem bọn họ đem ta đánh cho vặn vẹo cả gương mặt anh tuấn. Sau này làm sao ta có thể tán gái đây!”
Áo Tư Tạp buột miệng cười: “Vẫn là gương mặt anh tuấn đấy chứ, sưng như cái đầu heo. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Ngươi kể lại xem nào.”
Mã Hồng Tuấn kéo ghế ngồi xuống, lúc này mới đem sự tình kể lại.
“Ta từ giữa trưa đã đi đến tác thác thành, chuẩn bị cho tốt một chút giải quyết vấn đề tà hỏa. Tới địa phương, thật làm cho ta tại trong thảo oa phát hiện một kim phượng hòa. Ngay lúc ta chuẩn bị kêu tiểu muội đó đi giải quyết vấn đề. Ai biết lại mọc ra một tên đại thúc xấu xí. Tên kia nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn, vừa nhìn thật ra rất đôn hậu, nhưng cẩn thận nhìn kĩ. Trong mắt tên kia lộ ra vẻ dâm tục. Hắn có một tay băng bó. Nhưng lại không nên theo ta đoạt tiểu muội như vậy. Lúc ấy ta hỏi hắn. Đại thúc, tay của ngươi như vậy còn đến đây làm gì? Các ngươi đoán hắn nói cái gì? Hắn lại nói là lão tử không cần đến tay. Bỉ ổi đã từng gặp, nhưng chưa từng thấy ai bỉ ổi như vậy.”
Mập mạp ưỡn ngực nói: “Đó là đương nhiên, hắn khi dễ ta, chẳng lẽ ta lại để yên? Vốn ta chỉ muốn đuổi hắn đi thôi. Ai biết người này cũng là một hồn sư, hơn nữa còn là hồn tông tứ hoàn. Nhanh và gọn đem ta đánh một trận, còn ném ta ra khỏi thảo oa. Làm ta không chịu được chính là hắn bắn tiểu kê kê của ta, nói nơi đó của ta nhỏ. Làm một nam nhân, vũ nhục như vậy sao có thể chịu được, sau đó ta lại đứng lên cùng hắn đánh tiếp mới biến thành như vậy. Các ngươi không thấy được bộ dáng kiêu ngạo của hắn đâu, đái lão đại, áo nhị ca, Đường Tam ca, các ngươi phải làm chủ cho huynh đệ a! Nếu không phải gần đây luyện tập coi như rắn chắc, nói không chừng ta còn không về được.”
Mã Hồng Tuấn lần này hiển nhiên bị đánh không nhẹ, nhất là đả kích về tinh thần càng hết sức nghiêm trọng. Nước mắt nước mũi ngắn dài thổ lộ hết, Đường Tam ba người nghe được cau mày một trận.
Đường Tam hỏi: “Người kia tên gọi là gì?”
Mã Hồng Tuấn dùng ống tay áo lau mặt, “Ta nghe lão bảo trong thảo oa gọi hắn cái gì là Bất nhạc, phỏng chừng không phải tên thật.” “Bất nhạc? Một tên hồn tông mà dám khi dễ huynh đệ của ta? Đi, mập mạp ngươi dẫn đường đi, chúng ta cùng đi xem một chút. Tiểu tam, tiểu áo, hai người các ngươi có đi cùng không?” Đái Mộc Bạch hiểu rõ tâm tình của mập mạp hiện tại, chuyện ghen tuông hắn cũng trải qua không ít, chỉ bất quá phần lớn đều là chiếm tiện nghi mà thôi, từ khi Chu Trúc Thanh tới, hắn mới bắt đầu thu liễm lại. Càng huống chi mập mạp bị đánh thảm như vậy, mặc dù nhìn qua không có tổn thương tới gân cốt, nhưng cũng đủ nặng rồi.
Đường Tam gật gật đầu, “Đi, cùng đi xem sao.”
Loại chuyện này, kì thật căn bản không thể nói rõ ai đúng ai sai, nhưng cùng là người một nhà. Mắt thấy huynh đệ bị đánh mà không ra tay, vậy không phải là nam nhân rồi.
Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói: “Ta đương nhiên muốn đi, ta muốn xem xem, là ai có thể so sánh với mập mạp vốn bỉ ổi của chúng ta. Cho dù đánh không lại, có ma cô tràng của ta, chúng ta chạy thoát vẫn kịp.”
Mã Hồng Tuấn vừa nghe ba người đồng ý vì mình xuất đầu, nhất thời mừng rỡ, “Hảo huynh đệ. Đi, chúng ta đi luôn đi, nói không chừng còn có thể bắt kịp hắn.” Nói xong, hắn lập tức nhảy dựng lên, xoay người chạy ra bên ngoài, tựa hồ thương tích trên người không còn đau nữa.
Đái mộc bách kéo Mã Hồng Tuấn lại, “Gấp cái gì, muốn đi cũng phải ăn no trước đã, như vậy mới có khí lực. Ngươi thuận tiện nói một chút về tình huống võ hồn của tên kia xem. Cái này gọi là biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.”
Mập mạp mặc dù vẻ mắt rất cấp bách, nhưng trọng bụng quả thực trống không, lúc này mới ngồi xuống lại. Mọi người vừa ăn cơm tối, Mã Hồng Tuấn vừa đem tình hình mình bị đánh kể lại.
“Tên kia vóc người không cao, ước chừng chỉ một thước sáu, mặt đen đen, tựa như mới từ trong lò đi ra, võ hồn của hắn rất kì quái. Cũng không phải là công kích, phòng ngự hoặc là tốc độ, về cảm giác, về cảm giác…”
Ánh mắt mập mạp hướng tới trên người Đường Tam, “Tựa hồ cùng võ hồn của tam ca có cùng tác dụng, chỉ là bề ngoài bất đồng.”
Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch liếc nhau, hai người cơ hồ đồng thanh nói: “Khống chế hệ hồn sư?”
Mập mạp gật gật đầu, “Hẳn là khống chế hệ. Võ hồn của hắn nhìn bên ngoài là hai cái lồng tử hình nửa vòng tròn, đều lớn nhỏ khoảng cái bánh bao, màu phấn hồng. Người này đem võ hồn triệu hồi ra, thì mang ở trên đầu, như vậy ác tâm miễn bàn. Lúc hắn đánh ta, tổng cộng dùng không quá hai cái hồn kĩ. Cái hồn kĩ thứ nhất là đem hai cái lồng tử hóa lớn, chặn lại phượng hoàng hỏa tuyến của ta, cái hồn kĩ thứ hai là dùng hai cái lồng tử vây khốn trước sau cơ thể của ta. Cái lồng tử đó trên cảm giác rất mềm dẻo, không biết là chất liệu gì, ngay cả phượng hoàng hỏa diễm của ta cũng không thể phá hư nó. Trói buộc ở trên người, đem ta trói lại như cái bánh tét, sau đó ta biến thành bao cát của hắn.”
Hai cái lồng tử màu phấn hồng? Đây là võ hồn gì? Cùng đại sư học tập nhiều năm, Đường Tam với kiến thức rộng rãi cũng không đoán ra được.
Đường Tam nói: “Nói như vậy, hắn hẳn là còn hai hồn kĩ khác không có thi triển ra.”
Mập mạp nói: “Tam ca, với ba người hồn tôn các ngươi, cộng thêm ta là đại hồn sư hai mươi bảy cấp, chẳng lẽ còn sợ hắn sao? Huống chi, ngươi cũng là khống chế hệ hồn sư a!” Hắn hiểu sai ý, tưởng rằng Đường Tam sợ.
Đường Tam nói: “Khống chế hệ hồn sư so sánh đặc thù, tại tình huống một chọi một, khống chế hệ hồn sư có ưu thế rất lớn. Mập mạp, nếu như như ta gặp phải hắn, ngươi phụ tránh công kích từ xa làm phiền, ta cùng đái lão đại ở mặt trước. Tiểu áo phụ trách tiếp tế. Hắn khẳng định không phải là đối thủ của chúng ta. Khống chế hệ không giống cường công hệ, hắn chỉ cần không thể khống chế được tất cả chúng ta, tất nhiên sẽ bại. Nếu như ta đoán không sai, võ hồn của hắn hẳn là trời sinh khắc chế hỏa diễm, nếu không ta hỏa của ngươi cũng không đến nổi không có một điểm tác dụng. Lúc động thủ, ta sẽ tiến hành phản khống chế với hắn, mặc dù hồn lực của ta không bằng hắn, nhưng ít ra có thể làm phiền khiến hắn không cách nào khống chế người của chúng ta, năng lực cận chiến của khống chế hệ hồn sư hoàn toàn khó có khả năng ngăn trở công kích của các ngươi. Dù hắn có là bốn mươi cấp cũng thế thôi.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: