Tây Sơn Hoàng Triều
Đêm đen như mực, mưa gió vần vũ bao trùm lên kinh thành Phú Xuân hoa lệ như báo trước một cơn bão tố mạnh mẽ đang chuẩn bị kéo đến làm thay đổi cả triều đại nước Đại Việt.
Nơi Hoàng Thành, từng dãy cung điện sừng sững chìm trong bóng tối, mưa rơi không ngừng dội trên mái nhà tạo thành tiếng động rầm rì vang vọng giữa đêm khuya như càng làm tô thêm vẻ tĩnh mịch của đất trời. Lúc này, trong một gian điện còn sáng ánh đèn cầy leo lét bỗng có một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, tiếng động tuy nhỏ nhưng lại khiến cho thân thể vị thái giám già đang đứng túc trực bên giường run lên vì kích động:
- Bệ hạ, ngài đã tỉnh rồi, ơn trời ... Thái y! Mau truyền thái y!
Vị thái giám già hướng ra ngoài hô quát, sau đó là một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, vô số chiếc đèn lồng được thắp lên, cả căn điện to lớn chẳng mấy chốc bừng sáng như ban ngày.
- Ta..ta là ai? Đầu ta đau như muốn nứt...!
- Bệ hạ...!Bệ hạ...! Ngài không sao chứ?
Thấy tình trạng có vẻ không tỉnh táo của người nằm trên giường, vị thái giám già lo lắng hỏi.
- Bệ hạ? Sao gã này lại gọi mình như vậy? Hay là mình vẫn còn đang mơ chưa tỉnh?
Quang Châu cảm thấy tức cười, hắn cố mở to mắt ra quan sát hoàn cảnh xung quanh, liền kinh ngạc khi thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng lớn được trang trí theo lối kiến trúc cổ thời phong kiến, mái ngói trụ gỗ, sơn son thiếp vàng, ngay cả chiếc giường mà hắn đang nằm cũng được trạm trổ rất cầu kỳ, bốn phía được che phủ bằng vải lụa lộng lẫy, đứng trước mặt hắn lúc này là một ông lão tóc bạc trắng râu ria nhẵn nhụi, bận một bộ trang phục kỳ lạ như trong phim cổ trang đang cung kính khom mình, dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
Đang lúc hắn bần thần ngơ ngác, thì phía ngoài cửa phòng chợt mở ra, một hàng cung nữ cầm đèn lồng tiến vào, tiếp đó là hai gã đàn ông trung niên mang theo hộp thuốc:
-Bệ hạ xin đưa tay ra để chúng thần bắt mạch..!
Quang Châu theo bản năng đưa tay ra, hai gã quan thái y sau khi vái chào liền thay phiên nhau tiến lên bắt mạch, sau đó nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, rồi hướng về Quang Châu quỳ lạy mà nói:
-Xin bệ hạ yên tâm tĩnh dưỡng, mọi việc không còn đáng lo nữa.
-Bệ hạ?Đây là đang đóng kịch sao?
Quang Châu lại lơ ngơ hỏi một câu, hắn đưa hai tay lên dụi mắt nhưng chợt há hốc mồm khi phát hiện hai bàn tay của mình chẳng biết vì sao lại trở nên nhỏ bé như hai bàn tay thiếu nhi, rõ ràng hắn vốn là một người trưởng thành kia mà.
-Hai người các ngươi hãy theo ta ra ngoài!
Vị thái giám già nhỏ giọng ra lệnh cho hai vị quan thái y, sau đó bước vội ra cửa phòng, sau khi cẩn thận khép cửa lại mới trầm giọng hỏi:
-Bệ hạ thật không có chuyện gì chứ?
-Bẩm Hòa công công, bệ hạ thật không có chuyện gì, ngài chỉ bị tình trạng mất trí nhớ ngắn hạn do cú té ngã đập đầu lúc ban sáng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài hôm là thân thể sẽ khôi phục như cũ.
Hai vị quan thái y lật đật thưa bẩm, dường như họ rất sợ vị thái giám già này.
-Được rồi, các ngươi đi đi, nhưng nhớ thủ khẩu như bình, nếu như dám tiết lộ chuyện này ra ngoài nửa chữ thì coi chừng tru di cửu tộc.
-Xin công công yên tâm...!
Hai vị quan thái y vỗ ngực cam đoan, sau đó mang theo thần tình sợ sệt đi ra khỏi cung.
Lão thái giám sau khi nghe được cam đoan của hai vị quan thái y thì cũng thở dài nhẹ nhõm, y tự mình bưng lấy một chén yến chưng mà cung nữ bưng đến, xoay người bước vào trong phòng, đi đến cạnh giường, hai tay dâng lên, hòa ái mà nói:
-Bệ hạ xin hãy dùng chén yến này để bồi bổ, ngài đã nằm suốt nhiều canh giờ chưa ăn uống một chút gì.
Quang Châu lúc này dường như đã hồi thần lại, hắn nhớ tới những câu chuyện xuyên không hoang đường trên mạng mà mình hay thường đọc, hắn vội giả vờ ôm đầu dò hỏi:
-Năm nay là năm nào? Ngươi là ai? Ta đau đầu quá nên không nhớ rõ.
Lão thái giám liền nói:
-Bẩm bệ hạ, năm nay là cuối năm Cảnh Thịnh thứ hai, lão nô tên là Nguyễn Thanh Hòa trước kia đi theo hầu hạ Thượng hoàng Quang Trung, nay lại may mắn được theo hầu bệ hạ.
Nghe tới đây, khóe miệng Quang Châu không khỏi giật giật, quả thật là hắn bị xuyên không tới rồi, mà nhập vào ai không nhập, hết lần này đến lần khác lại nhập vào thân Cảnh Thịnh, người này không những là một vị vua mất nước mà còn có cái chết vô cùng thảm khốc trong tương lai đó là bị Nguyễn Ánh cho năm voi phân thây, cũng còn may là hiện tại mới là cuối năm Cảnh Thịnh thứ hai tức là còn cách sự tình nhà Tây Sơn sụp đỗ một khoảng thời gian khá dài, có điều nếu như đúng với những gì sử sách miêu tả, với tình hình hiện tại của bản thân, hắn cũng khó mà thay đổi được điều gì.
Cầm chén yến chưng lên, hung hăng uống một ngụm, Quang Châu lúc này là Cảnh Thịnh âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ chuyện gì, nước đến thì đắp đất, binh đến thì tướng đỡ, trước hết cứ phải ăn no bụng, tráng lại tinh thần cái đã. Ăn xong, Cảnh Thịnh lại chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ chập chờn hắn thấy được nhiều hình ảnh mà Cảnh Thịnh trải qua từ nhỏ, nhưng có một hình ảnh ấn tượng nhất mà hắn không thể nào quên đó là lúc hắn thấy mình đang quỳ trong một căn phòng u tối với mùi thuốc nồng nặc quẩn quanh, ở trên chiếc giường đối diện có một người đang nằm, không thấy rõ mặt nhưng mà mỗi lúc người đó ho lên đều khiến cho đáy lòng hắn xót xa quặn đau. Cảnh Thịnh không biết mình đã quỳ bao lâu rồi, hai đầu gối tê dại, ánh mắt mờ mịt nhìn lấy người đang năm trên giường, người mà hắn luôn ngưỡng mộ ngước nhìn bóng lưng.
-Khụ khụ...! Quang Toản con ta...
-Phụ hoàng, con ở đây...
Cảnh Thịnh non nớt trả lời, hai hàng nước mắt chảy dài, hắn dùng đôi bàn tay bé nhỏ cố gắng nắm lấy bàn tay to lớn nhiều vết chai sạn của cha mình.
-Đứa nhỏ này, nam nhi sao lại rơi lệ, dòng họ nhà chúng ta chỉ có đỗ máu chứ không rơi lệ...!
Nguyễn Huệ nói bằng giọng thều thào như cố hết sức:
-Con của ta hãy nhớ lấy lời cha dặn đây, sau khi cha mất con phải cố gắng chăm chỉ rèn luyện học hành hơn nữa, cố gắng nhẫn nhịn giấu tài chờ đợi thời cơ trước khi con thân chánh, tuyệt đối không được sính cường nếu không chỉ rước lấy con đường chết. Lúc ta còn sống thì bọn họ sẽ đều yên phận với chức trách của mình nhưng khi ta chết rồi bọn họ nhất định sẽ không an phận nữa, con phải tuyệt đối ẩn nhẫn.
-Phụ hoàng, con nhớ kỹ rồi, xin cha yên tâm...
Cảnh Thịnh lấy tay áo gạt nước mắt, ra vẻ quật cường gật đầu.
-Rất tốt, con hãy lui ra, để cho các quan vào đây...!
Nguyễn Huệ hài lòng mỉm cười.
Hình ảnh đến đây là kết thúc, mọi thứ tan vỡ như một tấm gương, lúc Cảnh Thình giật mình tỉnh dậy thì sắc trời đã sáng tỏ. Mưa gió đêm qua chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, khí trời tươi mát mang theo chút ẩm ướt còn sót lại lùa vào căn phòng khiến cho lòng người cảm thấy sảng khoái nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
-Bệ hạ đã dậy, ngài thấy trong người thế nào?
Tiếng Hòa công công ở trước giường bất chợt vang lên, vị thái giám già này dường như đã túc trực ở bên cạnh giường của Cảnh Thịnh suốt cả đêm hôm qua, có điều nhìn sắc mặt của ông ta lại dường như không có lấy một chút vẻ mệt mỏi nào hiển hiện. Cảnh Thịnh lúc này mới có thể quan sát kỹ càng vị thái giám trải qua hai triều đại này. Người này năm nay đã gần sáu mươi, dáng vẻ gầy yếu, khuôn mặt lúc nào cũng treo một nụ cười hòa ái như một ông cụ ở nông thôn nhưng mà trong lòng Cảnh Thịnh dám chắc rằng lão thái dám này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của lão nếu không thì Quang Trung Hoàng Đế đã không để lão ta phục vụ ở bên cạnh lâu như vậy.
Đương lúc Cảnh Thịnh suy nghĩ miên man thì có hai gã thái giám trẻ ở phía ngoài chạy vào, khúm núm bẩm báo:
-Bẩm bệ hạ, có thái sư xin được cầu kiến!
Cảnh Thịnh giật mình:
-Thái sư? Ai là thái sư?
Hai gã thái giám ngẩn ngơ nhìn nhau, sau đó một trong hai gã mới dè dặt thưa:
-Bẩm bệ hạ, chính là Thái Sư Bùi Đắc Tuyên!
Lúc này Cảnh Thịnh mới giật mình nhớ ra, hóa ra là gian thần lộng quyền Bùi Đắc Tuyên, kẻ này chính là nguyên nhân khiến cho nội bộ nhà Tây Sơn nháo nhào mở đầu cho sự sụp đổ sau này. Cảnh Thịnh nhớ mang máng Bùi Đắc Tuyên đắc ý không được bao lâu thì đã bị Đại đô đốc Võ Văn Dũng giết chết, sau đó là một giai đoạn đến tứ trụ đại thần chuyên quyền thao túng triều chính. Trước là sói, sau là hổ, Cảnh Thịnh chính là ở vào lúc gian nan như vậy.
Cảnh Thịnh nghĩ tới hoàn cảnh của mình mà không khỏi tự cười khổ, hắn ngồi ngay ngắn, chỉnh lý lại vạt áo, mở miệng nói với hai gã thái giám đang quỳ:
-Tuyên!
Hai gã thái giám lãnh chỉ cung kính bái lạy sau đó ra ngoài tuyên chỉ. Chốc lát sau, Cảnh Thịnh liền trông thấy hai người, đi đầu là một người đàn ông trung niên có thân hình mập lùn bước qua cửa, người đó bận áo thái sư, đầu đội cao quan, tóc cài trâm ngọc, thoạt nhìn cứ như một tên Bá Hộ giàu có, đôi mắt ti hí liên tục liếc qua liếc lại tạo ấn tượng gian giảo ngay từ cái nhìn đầu tiên cho người phía đối diện, Cảnh Thịnh phải công nhận một điều rằng Bùi Đắc Tuyên có vẻ ngoài quá xấu.
Người còn lại khuôn mặt khá xa lạ nhưng lại mặc đồ thái giám trong cung.
-Thần ! Bùi Đắc Tuyên ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!
Bùi Đắc Tuyên đi đến trước mặt Cảnh Thịnh nhưng lại không thi lễ quân thần mà chỉ khom người bái lạy, điều này khiến cho Cảnh Thịnh hơi nhíu mày nhưng ngay lập tức hắn liền bày ra vẻ mặt hớn hở:
-Ơ kìa, cậu mau bình thân, trẫm đang nhớ đến cậu thì cậu đã xuất hiện rồi, trong thiên hạ này hiểu lòng trẫm chỉ có cậu vậy!