Tây Sơn Hoàng Triều
Trần Quang Diệu nghe Cảnh Thịnh hỏi đến mình, trong lòng cảm thấy khá là ngạc nhiên, thường thì những lúc gặp việc như thế này Cảnh Thịnh chỉ phán một câu "Cứ theo ý Thái sư!" là xong việc, có điều sự ngạc nhiên ở trong lòng y chỉ thoáng qua rất nhanh như điện chớp, hắn lập tức tiến lên cung kính nói:
-Bẩm bệ hạ, thần cho rằng lời của Trung thư lệnh rất là có lý, mong bệ hạ xem xét ở công lao của Lê Văn Hưng mà giơ cao đánh khẽ!
Thái sư Bùi Đắc Tuyên hừ lạnh:
-Tội mưu phản tuyệt đối không thể tha, nếu không lần sau sẽ có kẻ khác noi theo Lê Văn Hưng mà kháng lệnh Vua.
Cảnh Thịnh lấy làm lạ, nhìn thái độ Bùi Đắc Tuyên và Trần Quang Diệu thể hiện ra bên ngoài mặc dù trái ngược nhau nhưng trực giác của hắn vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng thế nhưng bây giờ không phải là thời gian để suy nghĩ thêm những chuyện khác, hắn đột nhiên nổi giận đùng đùng quát rằng:
-Thái sư nói rất đúng, tội của Lê Văn Hưng không thể tha thứ cần phải nghiêm trị để làm gương cho kẻ khác, nay Trẫm hạ lệnh giam Lê Văn Hưng cùng đồng đảng vào thiên lao, giao cho Hình Bộ tra rõ việc này để công bố cho toàn thiên hạ biết, sau đó mới chém đầu thị chúng tránh cho người đời nói trẫm là hôn quân.
-Bệ hạ, xin hãy xét lại, chớ làm cho quần thần tâm can rét lạnh!
Trung thư lệnh Trần Văn Kỷ dập đầu kiên trì nói.
-Trung thư lệnh to gan, ngươi buông lời ly gián quân thần là có ý gì? Ngươi dám kháng chỉ hay sao?
Bùi Đắc Tuyên chộp lấy cơ hội lập tức quát lớn.
-Trung thư lệnh, ngươi dám buông lời khi quân? Trẫm nể tình ngươi trước kia đi theo tiên đế không có công lao cũng có khổ lao cho nên lần này không xử ngươi tội chết nhưng từ nay cách chức Trung thư lệnh giao cho Bộ Lại xem xét bổ nhiệm. Được rồi, có chuyện thì tấu không chuyện bãi chầu, hôm nay Trẫm cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Cảnh Thịnh nói xong, dư quang vẫn hơi liếc nhìn Trần Quang Diệu nhưng thấy hắn chỉ đứng im thở dài, liên tục lắc đầu ra hiệu cho các quan khác không nên nói thêm gì nữa.
Bùi Đắc Tuyên vốn có ý giết Lê Văn Hưng càng sớm càng tốt để tránh đêm dài lắm mộng nhưng mà ý vua đã quyết, lại nhận thấy thần tình bá quan đang căm phẫn sục sôi mà kết quả như thế này cũng đã gần như đạt được mục đích rồi cho nên hắn cũng thức thời im lặng không nói thêm gì nữa. Cuối cùng triều nghị cũng tan chầu trong một bầu không khí nặng nề.
Tan chầu, Cảnh Thịnh cũng không trở về tẩm cung nghỉ ngơi, hắn quyết định đi bái phỏng Thái hậu Bùi Thị Nhạn, một trong "Ngũ phụng thư" nổi tiếng của nhà Tây Sơn, hắn muốn dò xét xem thái độ của Bùi Thái Hậu như thế nào. Hắn vừa đi vừa suy tư, chẳng mấy chốc đã đến cửa cung của Bùi Thái Hậu, lúc này Bùi Thị Nhạn đang ở trong vườn hoa luyện quyền, trông thấy Cảnh Thịnh đến nhưng nàng cũng không có ý định dừng tay, Cảnh Thịnh đứng ở trong đình nghỉ mát nhìn Bùi Thị Nhạn luyện quyền, cách đó không xa là quan nội thị Vũ Tâm Can đang bê một chậu nước rửa tay đứng hầu. Bùi Thị Nhạn là em ruột của Thái sư Bùi Đắc Tuyên, năm mười sáu tuổi gả cho Quang Trung đến nay vẫn chưa quá ba mươi lại là người giỏi võ nghệ, Cảnh Thịnh thấy nàng một thân quần áo gọn nhẹ, múa quyền như mây trôi nước chảy, có một phen anh thư hào khí không nhường cho đấng mày râu, trong lòng không khỏi tự sinh ra cảm phục.
Bùi Thị Nhạn đi xong bài quyền mới thu công, Cảnh Thịnh vội chạy đến giành lấy chậu nước từ tay Vũ Tâm Can bưng đến cho nàng rửa mặt, rửa tay. Bùi Thị Nhạn liếc nhìn hắn trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, sắc mặt cũng trở nên hòa ái hơn mấy phần:
-Bệ hạ tan chầu sớm không trở về tẩm cung nghỉ ngơi mà đến gặp ta là có chuyện gì?
Cảnh Thịnh sau khi thi lễ vấn an liền mỉm cười nói:
-Con đã lâu không đến vấn an mẹ, trong lòng cảm thấy nhớ nhung, hơn nữa con đang gặp một việc khó muốn hỏi ý kiến của mẹ!
Bùi Thị Nhạn hết sức ngạc nhiên:
-Hiếm thấy bệ hạ có lòng như vậy, bệ hạ có việc khó sao không hỏi Thái sư?
Cảnh Thịnh gãi đầu xấu hổ:
-Chỉ là chút việc riêng đeo đuổi thiếu nữ không tiện hỏi cậu!
Nói rồi ánh mắt liếc nhìn cung nữ thái giám bốn phía.
Bùi Thị Nhạn vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thây hiếu kỳ, một đứa bé mới mười hai tuổi lại biết nói chuyện yêu đương, nàng không biết là tiểu thư nhà ai xui xẻo nhưng cũng hiểu ý phất tay cho đám người hầu lui ra hết. Cảnh Thịnh cẩn thận quan sát xung quanh, thấy trong đình nghỉ mát chỉ còn hai người, không còn ai có khả năng nghe lén mình nói chuyện thì mới yên tâm mở lời:
-Thái hậu có biết, hôm nay trên buổi chầu, thái sư muốn khép tội mưu phản cho Lê Văn Hưng, hiện tại hắn đã bị bắt vào thiên lao chờ Bộ Hình định tội sau đó chém đầu?
Lúc nói lời này, sắc mặt Cảnh Thịnh vô cùng nghiêm túc.
Bùi Thị Nhạn lại thêm một lần nữa kinh ngạc vì Cảnh Thịnh, phải mất một lúc lâu nàng mới từ trong sự chấn kinh tỉnh táo trở lại, lâm vào trầm mặc. Cảnh Thịnh cũng không nói thêm gì nữa, ngồi yên chờ đợi nàng trả lời, ánh mắt sắc bén đánh giá từng sắc thái biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt của Bùi Thị Nhạn, bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên vô cùng quỷ dị. Qua một lát, Bùi Thái Hậu mới thở dài một hơi, thần tình nghiêm túc đánh giá lại Cảnh Thịnh:
-Bệ hạ đã trưởng thành rồi, điều này thật là đáng mừng, tiên đế cuối cùng cũng có người nối nghiệp, dưới cái nhìn của ta, ai cũng có thể phản bội Tây Sơn nhưng riêng "Thất hổ tướng - Ngũ phụng thư" không bao giờ phản.
Lúc Bùi Thị Nhạn nói ra câu này, thái độ kiên quyết như chém đinh chặt sắt.
Cảnh Thịnh nghe được câu nói này của nàng, tiếng lòng căng thẳng từ nãy đến giờ bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm, có câu này của nàng hắn đã yên tâm hơn rất nhiều, có thể mạnh tay thiết kế nhiều việc.
-Trẫm thay mặt toàn bộ thiên hạ tạ ơn thái hậu!
Hắn vội đứng lên, quỳ xuống dập đầu chân thành tha thiết nói.
-Bệ hạ hãy đứng lên đi, không cần hành đại lễ như vậy, đây là bổn phận của ta!
Bùi Thị Nhạn nhẹ giọng nói, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, nhìn khuôn mặt Cảnh Thịnh lúc này nàng như thấy được hình ảnh Quang Trung hiển hiện, ngập ngừng một chút nàng tiếp lời:
-Nếu có một ngày bệ hạ thân chánh nắm quyền, có thể tha cho Bùi Thái Sư một mạng hay không? Cậu của bệ hạ hắn chỉ là một kẻ ít học tài mọn ham lợi nhỏ nhưng bản tâm không xấu, chẳng qua bị một số kẻ tiểu nhân bên cạnh xúi dục mà thôi!
Cảnh Thịnh lúc này đã đứng lên, nghe lời nói khẩn thiết của Bùi Thị Nhạn hơi suy nghĩ một chút liền mềm giọng nói:
-Trẫm sẽ cố gắng hết sức nhưng còn phải trông theo ý trời, trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự mình tạo nghiệt thì thật khó lắm thay.
Nói xong liền làm lễ bái đi trở về, để lại Bùi Thị Nhạn thần tình mất mát đứng ở phía sau lưng. Cảnh Thịnh đi rồi, một mình Bùi Thị Nhạn vẫn đứng ở trong đình nghỉ mát, nàng dựa thân vào lan can, dõi ánh mắt buồn bã nhìn ra ao sen, gió từ đâu thổi tới quyện hai sợi tóc mai tung bay, chốc lát chỉ nghe một tiếng than nhẹ tan theo mây trời:
-Nguyễn Huệ...nếu chàng còn sống thì tốt rồi!
Đêm ở kinh thành mọi sự đều chìm vào trong giấc ngủ nhưng ở phủ Thái sư đèn đuốc vẫn sáng trưng như ban ngày, Bùi Đắc Tuyên rất là hài lòng với buổi chầu sáng nên tối nay liền bày tiệc ở phủ cho mời Vũ Tâm Can cùng Ngô Văn Sở đến dự, trong bữa tiệc chỉ có Bùi Đắc Tuyên cùng Vũ Tâm Can là vui vẻ nói chuyện hàn huyên như là làm thế nào để thâu tóm quyền hành gạt bỏ đối thủ, hay chuyện các quan hiếu kính bảo vật, chỉ có Ngô Văn Sở là buồn bực chăm chăm uống rượu. Tiệc đến nửa đêm, Bùi Đắc Tuyên cùng Vũ Tâm Can đã say mèm nằm ngủ gục trên bàn chỉ còn lại Ngô Văn Sở vẫn uống rượu, gã đã uống rất nhiều nhưng chỉ chếnh choánh say, trong cơn mơ màng gã bước đến gần Bùi Đắc Tuyên, gã chỉ đứng im lìm, đôi mắt nhìn trừng trừng Bùi Đắc Tuyên, bàn tay phải vô thức nắm lấy chuôi kiếm treo bên hông, gã thì thào:
-Tiên hoàng a...ta một đời anh danh võ tướng vốn là hùm beo tung hoành chốn sa trường cớ sao bây giờ lại sa cơ đến nỗi phải ở chung với loài rắn chuôt?
Tay phải gã từ từ rút kiếm, sát khí nổi lên tứ bề, ánh nến trong căn phòng đột nhiên lay lắt, chỉ là Ngô Văn Sở kiếm ra đến một nửa thì chợt dừng lại, gã như là nhớ đến một ai đó cuối cùng thở dài não nề mà quay người bước đi. Lúc Ngô Văn Sở rời khỏi căn phòng, Vũ Tâm Can bất ngờ mở mắt, gã ngồi dậy cẩn thận quan sát khắp nơi, vạt áo sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, cuối cùng gã nhìn sang Bùi Đắc Tuyên đang nằm bên cạnh, khẽ nở nụ cười khinh miệt sau đó tiếp tục nằm xuống ngủ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong Hoàng Thành, Cảnh Thịnh còn chưa ngủ, hắn ngồi ngay ngắn bên thư án, trên bàn trước mặt có một tờ giấy ghi mấy cái tên Bùi Đắc Tuyên, Trần Quang Diệu, Vũ Văn Dũng, Trần Văn Kỷ mà suy nghĩ thất thần, đột nhiên Cảnh Thịnh chụp lấp cây viết bên cạnh điền thêm hai cái tên nữa lên giấy là Nguyễn Nhạc và Nguyễn Quang Bảo. Hắn nhìn chằm chằm vào hai cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ này qua một hồi lâu mới chậm rãi đứng lên đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời sao lấp lánh, gió đêm lạnh lẽo ùa đến phả lên khuôn mặt có phần non nớt nhưng lại nhiều hơn nét kiên nghị. Hắn nhẹ nhàng nói:
-Lão Hòa, ta muốn đích thân bí mật gặp Lê Văn Hưng!
Ở phía sau lưng Cảnh Thịnh, Hòa công công ngẩng đầu lên nhìn vào bóng lưng của hắn, ánh mắt lấp lóe đầy cảm xúc tựa như đang nhớ đến một ai đó.