Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 6 : Mỹ nhân quan


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lê Văn Hưng nhìn thấy thần sắc kinh ngạc ngốc trệ của Trần Văn Kỷ vào lúc này trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, thật hiếm khi được một lần chứng kiến vị Trung thư lệnh lúc nào cũng có thái độ nghiêm khắc này có biểu hiện như vậy, y mỉm cười gật đầu với Trần Văn Kỷ, cẩn thận quan sát bốn phía, sau khi xác định không có người mới tiến lại gần Trần Văn Kỷ nhỏ giọng nói: -Trung thư lệnh mời tiếp chỉ! Trần Văn Kỷ nghe Lê Văn Hưng nói xong, trong lòng như dâng lên một cơn sóng to gió lớn, y nhận ra tờ sắc lệnh mà Lê Văn Hưng đang cầm trên tay, đấy chính là loại giấy chuyên dùng để ghi lại thánh chỉ của bệ hạ, y run run kích động quỳ xuống dập đầu: -Thần lĩnh chỉ! Đêm đen tối mịt nhìn không thấy trăng sao, cả đất trời đều bị bao phủ trong một màn mưa mờ ảo, cơn mưa đến bất ngờ không hề báo trước, cứ như thế đổ ập xuống kinh thành Phú Xuân. Lúc này, Ngô Văn Sở đang một mình múa kiếm trong mưa, mưa càng to thế kiếm càng mạnh, cho dù quần áo đã ướt đẫm nhưng y vẫn không hề cảm thấy lạnh lẽo, y như một con mãnh hổ bị thương muốn phát tiết nỗi lòng kìm nén của mình. Ngô Văn Sở chẳng biết mình đã múa kiếm bao lâu, chỉ biết rằng mãi đến khi kiệt sức rã rời mới chống kiếm quỳ xuống đất thở dốc, y cứ thế cúi đầu xuống, lòng như chết lặng, một chút cử động cũng không. Mưa vẫn không ngừng trút xuống, thuận theo mái tóc của Ngô Văn Sở chảy xuống mặt ướt nhẹp, đột nhiên ở trong lúc ấy y nghe thấy một tiếng thở dài truyền đến từ trong mưa gió: -Văn Sở, chàng tội gì phải như thế! Ngô Văn Sở giật mình ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy có môt người con gái chầm chậm bước đến, trong tay cầm một chiếc dù che gió che mưa, nhẹ mỉm cười nhìn hắn, khi ấy, ở trong mắt Ngô Văn Sở cả thế gian như bừng sáng lên trước nụ cười của nàng, ngay cả mưa gió dường như cũng vì nụ cười đó mà dịu dàng đi mấy phần, gió từ phương xa thổi tới, thổi vạt áo của nàng tung bay phấp phới, nàng giống như là một vị tiên nữ giáng trần, sắc đẹp của nàng đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở trên thế gian này, nàng tên là Bùi Xuân Hoa, nàng chính là con gái út của Thái sư Bùi Đức Tuyên, đệ nhất mỹ nhân chốn kinh kỳ. -Văn Sở, chàng đứng lên đi, hãy để em đưa chàng vào nghỉ ngơi! Bùi Xuân Hoa đỡ lấy cánh tay Ngô Văn Sở choàng qua đôi vai nhỏ bé của mình, đáng lý ra với sức vóc yếu đuối của một người con gái như nàng thì nàng không có cách gì đỡ nỗi Ngô Văn Sở, nhưng mà chẳng biết lúc này y lấy sức mạnh ở đâu ra mà lại có thể tự đứng lên được, mặc dù thân thể còn có chút run rẩy do thoát lực tuy nhiên chỉ cần hơi dựa vào nàng một chút, tự bước đi lại không có vấn đề. Bùi Xuân Hoa một tay đỡ lấy Ngô Văn Sở, một tay cầm dù che mưa cho hai người, dìu y bước đi. Ngô Văn Sở nhìn sang hình dung xinh đẹp của nàng, nhìn mái tóc đen chấm đầy những hạt nước mưa li ti, đôi mày lá liễu hơi nhăn lại đầy vẻ sầu muộn chẳng hiểu sao đáy lòng y lại trào lên một cỗ xúc động không tên, cái gì tự tôn cái gì danh tướng y đều không cần, giờ phút này y chỉ muốn vì nàng che gió che mưa. Sau khi đỡ Ngô Văn Sở lên giường nghỉ ngơi, Bùi Xuân Hoa mới tạm thời thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, nàng bước tới bên cạnh cửa sổ, lặng mình ngắm nhìn cảnh đêm. Mưa đêm nhẹ hiu hắt như muốn ngừng hẳn, mây đen lúc này tan đi lộ ra ánh trăng thanh khiết từ trên trời cao lành lạnh rọi xuống nhân gian, những giọt nước tụ nơi đầu lá phản chiếu ánh sáng lấp lánh khiến cho khắp không gian bỗng chốc trở nên lung linh huyền ảo. Bùi Xuân Hoa nhớ đến khi trước cũng chính vào một đêm mưa gió như thế này nàng lần đầu tiên nhìn thấy cha mình buồn rầu đứng bên cửa sổ khóe mắt ngấn lệ, khi đó nàng cảm thấy đau lòng cùng lo lắng, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến cho người cha mà nàng luôn kính yêu lại có biểu hiện như vậy. -Cha à, cha gặp phải chuyện gì mà lại buồn rầu như vậy? Bùi Xuân Hoa tiến lên hỏi thăm, cũng chính vào lúc này nàng mới biết được tình cảnh nguy hiểm của Bùi Đắc Tuyên, tiên đế vừa mới băng hà không lâu, Cảnh Thịnh lên ngôi liền tin dùng y khiến cho y trở thành cái gai trong mắt của nhiều trọng thần, bọn họ hùa nhau muốn trừ bỏ Bùi Đắc Tuyên mà lúc này ngoại trừ Bùi Thái Hậu ra thì không có ai đứng về phe y, ngặt một nỗi Bùi Thái Hậu lại là một người an phận nơi hậu cung không hỏi triều chính. Sau khi rõ mọi chuyện, Bùi Xuân Hoa vốn là một đứa con hiếu thảo liền tỏ rõ tâm ý muốn giúp cha, tiếp theo liền có một màn Bùi Thái Sư gả nàng cho Ngô Văn Sở để lôi kéo vây cánh. Bùi Xuân Hoa còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nàng gặp Ngô Văn Sở là trong một bữa tiệc rượu tại nhà dượng Trần Quang Diệu, lúc ấy nàng vâng lời cha đánh đàn góp vui, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng Ngô Văn Sở đã bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc, gã đã yêu nàng một cách say đắm không tự kiềm chế chỉ là chỉ có bản thân nàng biết rõ mặc cho Ngô Văn Sở có là bậc danh tướng như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn không yêu gã, thế nhưng vì cha nàng vẫn phải cố hết sức lấy lòng gã, lúc nàng lên kiệu hoa về với Ngô Văn Sở, trong lòng nàng chỉ có một mảnh mê man trống rỗng. Ngô Văn Sở đối với Bùi Xuân Hoa rất tốt, thậm chí là quá tốt nhưng mà đối với con người này nàng vẫn không có cách chi hiểu rõ được, dạo gần đây nàng nhận thấy gã thường xuyên bị giằng xé bởi chuyện gì đó mà trở nên rất đau khổ. Đêm nay ở chốn kinh thành có rất nhiều người không ngủ được, một trong số đó chính là Đại tổng quản Trần Quang Diệu, lúc này y đang đứng trong thư phòng, ngắm nhìn bức bản đồ Đại Việt đang treo trên tường mà suy tư đến thất thần. Ánh mắt y liên tục lóe lên những tia sáng như đang thôi diễn tính toán chuyện gì đó. Lúc này, chợt có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ phía ngoài thư phòng vang lên, Trần Quang Diệu bèn thu hồi ý nghĩ, nhanh chóng bước đến mở cửa, liền thấy Bùi Thị Xuân đứng mỉm cười, trên tay bưng hai chén cháo gà thơm lừng bốc khói nghi ngút. -Quang Diệu, em có làm chút đồ ăn đêm cho chàng! Bùi Thị Xuân mềm mại nói, nhìn bộ dáng dịu dàng của nàng lúc này thật khó để mà có thể liên tưởng đến hình ảnh của một vị nữ hổ tướng ngang dọc sa trường lấy đầu tướng địch như vào chỗ không người thường xuyên khiến cho quân Nguyễn kinh hồn bạt vía kia. -Đêm đã rất khuya sao nàng còn chưa đi ngủ? Trần Quang Diệu nhẹ giọng hỏi, nghiêng người để Bùi Thị Xuân bước vào trong phòng. -Thấy chàng như vậy, em còn lòng dạ nào đi ngủ, Quang Diệu, chàng đang lo lắng điều gì mà dạo này trông có vẻ sầu muộn như thế, liệu có phải là do những hành vi gần đây của cậu hay không? Bùi Thị Xuân lo lắng hỏi, nàng bước đến trước tấm bản đồ Đại Việt, nhìn thấy ký hiệu quân Nguyễn đã tiến sát thành Quy Nhơn thì hơi nhíu mày. Trần Quang Diệu nghe nàng hỏi, vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài đi đến đứng bên cạnh Bùi Thị Xuân, chỉ tay lên tấm bản đồ: -Nàng xem, quân Nguyễn ngày càng tiến công mạnh mẽ, Nguyễn Ánh đã cho gia cố lại thành Diên Khánh làm một thành lũy chiến lược, ý đồ tấn công Quy Nhơn từ nhiều phía, nếu như Quy Nhơn thất thủ thì kinh đô Phú Xuân sẽ khó mà thủ vững được. Kể từ khi tiên đế băng hà, quân Tây Sơn cứ mãi dậm chân tại chỗ, nếu tình hình cứ như thế này, thật đáng lo thay. Y hơi dừng lại một chút, lại nói: -Thế giặc ngày càng mạnh mà bá quan trong triều lại không biết đồng lòng, suốt ngày chỉ biết đấu đá thâu tóm quyền hành, thật là đáng hận. Trần Quang Diệu tức giận xiết chặt nắm tay, y nhớ đến lúc Quang Trung Hoàng Đế còn sống, khi ấy trên dưới một lòng, mỗi người đều là bậc anh kiệt hào khí bừng bừng một lòng nhiệt huyết vì non sông vì dân chúng, đó là một thời kỳ tươi đẹp biết bao mà tình hình hiện tại thì lại vô cùng trái ngược, bệ hạ còn nhỏ chưa biết nghe điều hay, quần thần mỗi người chỉ biết chăm chăm vì lợi ích của bản thân mình, cựu thần thì ỷ vào công cao lấn chủ, lòng người tản mát, thế cuộc khó thay. -Tiên đế a...thần tài gì đức gì mà ngài lại giao trọng trách quá nặng nề cho thần, thần phải làm sao đây? Trần Quang Diệu nhắm đôi mắt lại, tận lực bình ổn cảm xúc đang dâng trào trong lòng, đúng lúc này liền có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay y: -Quang Diệu, dù chàng có quyết định như thế nào, em cũng ủng hộ chàng! Bùi Thị Xuân nhẹ nhàng nói, nàng biết rất rõ gánh nặng trên vai chồng mình, nàng cũng là một người phụ nữ thông minh không kém gì Bùi Thái Hậu, có những thứ nàng đều nhận thấy rõ ràng nhưng chỉ có thể giấu trong lòng không thể nói ra, có điều lúc này nghĩ đến Bùi Đắc Tuyên, người cậu ruột luôn yêu thương cưng chiều nàng từ tấm bé, nàng liền cảm thấy không đành lòng rốt cuộc trong khoảnh khắc nói ra: -Quang Diệu, cậu nhất định phải chết ư? Trần Quang Diệu tròn mắt kinh ngạc nhìn sang Bùi Thị Xuân: -Nàng...nàng biết ư? Bùi Thị Xuân nhìn hắn, gật đầu nói: -Vợ chồng bấy nhiêu năm, hiểu chàng nhất chính là vợ chàng, có một số sự việc chàng làm chỉ cần cẩn thận sắp xếp suy nghĩ một chút là có thể suy đoán ra được, tuy không thể nào hoàn toàn chính xác nhưng cũng cách chân tướng không xa. Trần Quang Diệu nghe nàng nói xong liền chỉ biết cười khổ, đúng vậy hiểu vợ không ai bằng chồng, hiểu chồng không ai bằng vợ nhất là người vợ đó lại là một người phụ nữ vô cùng thông minh, bản lĩnh không kém đấng mày râu.