Youjo Senki - Ấu Nữ Chiến Ký
Chiến tuyến Rhine thuộc tiền tuyến miền Tây là một nơi cô có thể bị đánh thức bất cứ lúc nào để tham chiến mà không phân biệt ngày hay đêm. Vào thời điểm mà cơ thể cô thấm đẫm bùn đất, máu tươi của kẻ địch cùng mùi thuốc súng, Tanya đã thu được bổ nghiệm thăng lên trung úy. Dù không phải điều lớn lao, nhưng vẫn có thể xem là một chuyện đáng mừng khi được tăng mức lương cơ bản.
Hơn nữa, còn có một tin tức khác càng khiến Tanya vui vẻ, đó là thông báo nhập học từ trường Đại học Quân đội được gửi kèm với nghị định bổ nhiệm. Một điều may mắn. Bởi trung úy Schwarzkopf đã bày tỏ rằng năng lực của hạ sĩ Serebryakov đã được chứng thực trong thực chiến nên cô ấy sẽ được đề cử đến trường Tân binh Sĩ quan; do đó, cô có thể yên tâm mà đi học đại học mà không cần do dự gì.
Không cần phải giả vờ tỏ ra quan tâm đến bộ hạ nữa, với Tanya mà nói đúng là một loại may mắn đi.
Trọng yếu nhất là cô đã thu được thông báo nhập học theo cách đúng ý mình nhất, chính là được cấp trên vinh dự đề cử. Bởi tư cách đề cử phải từ cấp trung úy trở lên, cho nên cô vốn không có tư cách này. Nhưng qua hỏi thăm thì có vẻ như một người đáng kính trong cánh quân đã dựa trên các chiến công mà Tanya đạt được để đề cử cô. Không cần phải nói, Tanya đã thực sự hạnh phúc với quan hệ xã hội mà cô âm thầm gây dựng và sẵn sàng tiếp nhận thư mời nhập học ở trường Đại học Quân đội, vì nó đồng nghĩa với việc cô có thể quay trở lại hậu phương an toàn.
Và như vậy…
Trung úy Tanya Degurechaff mười một tuổi trên giấy tờ đã bắt đầu tận hưởng cuộc sống đại học thứ hai của mình. Dưới con mắt của nhiều người, họ chỉ thấy một cô bé nhảy lớp, nhưng thực tế thì đây là đời sinh viên thứ hai của cô. Với bản thân Tanya, muốn thích ứng căn bản không quá tốn công.
Dĩ nhiên, chính sách giáo dục và phương pháp giảng dạy trong trường Đại học Quân đội rất khác với các trường đại học bình thường. Nhưng với Tanya, đó là được sống thoải mái ở hậu phương, được tắm nước nóng và ba bữa mỗi ngày. So với tiền tuyến thì cuộc sống hậu phương thật dễ chịu.
Theo quan điểm của Tanya, bản chất cốt lõi của đời sinh viên chẳng thay đổi gì. Dựa trên lý thuyết Tín hiệu, chỉ cần chứng minh giá trị tư bản của mình thì cuối cùng Đại học Quân đội cũng chỉ là một trường đại học. Không chỉ có vậy, trên nhiều khía cạnh, chủ trương nhất quán của Tanya còn đánh giá cao nó hơn các trường khác.
Dựa theo kinh nghiệm bản thân, đó chính là không cần trả học phí, còn được lĩnh tiền trợ cấp của quốc gia, đồng thời đảm bảo tương lai xán lạn hơn người.
Một ngôi trường đại học mang lại nhiều lợi ích. Cũng là lý do mà trung úy Tanya Degurechaff trở thành một tân sinh viên có tinh thần học tập vô cùng hăng hái. Dù chiều cao chỉ thích hợp đeo cặp sách tiểu học, cô lại mang trên mình bộ quân phục không vừa cùng chiếc cặp chéo của sĩ quan quá khổ.
Đồng thời, cô còn cầm theo thiết bị tiêu chuẩn gồm một khẩu súng trường và Cầu Thuật Toán mà cô không thể rời xa kể từ khi bắt đầu tham chiến. Sau khi hoàn thành bài tập về nhà, cô bắt đầu đến trường. Tất nhiên, cô cũng biết là mình nên cầm đồ dùng văn phòng thay cho súng.
Tuy nói là vậy, nhưng từ lâu cô đã nhiễm thói quen không thoải mái nếu thiếu vũ khí bên người. Rốt cuộc, cô có thể chạy vào một trong những tay súng điên rồ, những cuồng tín đồ hoặc cơ hội may mắn để ám sát [Tồn tại X]. Bởi vậy, cô phải làm tốt công tác chuẩn bị cho trận chiến và kiên nhẫn chờ đợi thời điểm thích hợp. Đây là một việc mà cô không nên và không thể lơ là.
Đây đúng là tâm lý sẵn sàng chiến đấu. Đó là lý do tại sao một đứa trẻ như trung úy Tanya Degurechaff có thể dễ dàng hòa nhập vào môi trường Đại học Quân đội một cách tự nhiên. Dù không có ý đó, nhưng khí chất chiến trường mãnh liệt được tỏa ra từ một sĩ quan thụ huân huân chương Silver Wings Assault mới trở về từ tiền tuyến rất khó gặp phải xem thường của người khác.
Cộng thêm tiếng nghiến răng khi cô vừa tưởng tượng giây phút bắt chết [Tồn tại X] vừa tháo lắp và vệ sinh súng vào giờ nghỉ. Khi một giảng viên hỏi cô tại sao lại mang theo vũ khí, cô đã trả lời rất ấn tượng.
Bị hỏi dò làm cô sửng sốt trong nháy mắt và để lộ vẻ bối rối phù hợp với tuổi tác trước khi điềm tĩnh trả lời:
“Vì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phải đặt cược tính mạng lên trang bị này, nên tôi sẽ cảm thấy bất ban nếu không có nó bên người. Dù sao tôi cũng rất nhát gan.”
“…Nói cách khác, nếu không có nó thì em sẽ không cảm thấy an tâm?”
“Vâng, đúng vậy. Hãy nghĩ đây là hành động trẻ con của một đứa trẻ không chịu buông cái chăn ưa thích của mình và cười tôi nếu muốn.”
Một hành động như vậy thường mang lại ấn tượng sâu sắc. Và vì vậy, dù chỉ là một đứa bé, song dấu ấn mà cô để lại trong lòng người khác lại vô cùng mãnh liệt. Ngay cả người không tiếp xúc nhiều với cô cũng biết trung úy Tanya Degurechaff là người như thế nào. Cô có thể vừa cười vừa thảo luận với bạn học về cách nghiền nát kẻ thù lẫn quan điểm quốc phòng của bản thân. Một người lính vừa đáng sợ, vừa đáng tin cậy.
“Chào buổi sáng. Chỉ huy vệ binh Laagan.”
Chỉ khi nghe được lời chào, anh mới nhận ra cô đang đứng gần mình. Sự hiện diện của cô gần như không thể cảm giác. Dù anh đã là một chiến binh kỳ cựu, nhưng trong mắt những người vừa trở lại từ chiến trường thì vẫn là kẻ kém cỏi chăng. Hoặc chỉ đơn giản là do cô là một người lính ưu tú đây?
“Chào buổi sáng, trung úy Tanya Degurechaff. Thứ lỗi cho tôi hỏi, hôm nay bạn vẫn mang súng trường theo mình đúng không?”
Là một hạ sĩ quan (NCO) tôi đã gặp vô số binh lính có danh vọng, nhưng có rất ít sĩ quan có tiền đồ mở rộng như cô. Sau khi hỏi thăm một chút, tôi mới nhận ra rằng chưa từng có đứa trẻ hơn mười tuổi nào được nhận vào trường Đại học Quân đội. Hơn hết, còn trẻ như vậy mà đã được thăng hàm trung úy quả là chuyện kinh người.
Xem ra thế giới thật bao la.
Tôi chưa bao giờ bị mất cảnh giác trên chiến trường, song lại để cho một sĩ quan dễ dàng tiếp cận bản thân. Trung úy Degurechaff rõ ràng là một người lính không thể dùng vẻ ngoài để đánh giá. Có người nói rằng hằng ngày cô luôn theo mang súng trường và Cầu Thuật Toán bên mình và giao nó cho chỉ huy cảnh vệ bảo quản.
Thói quen không buông bỏ vũ khí rõ ràng là kinh nghiệm từ chiến trường. Thỉnh thoảng cũng có những người không thể rời tay khỏi vũ khí sau khi trở về từ vùng chiến sự, nhưng cô có vẻ khác với họ bởi cô không tỏ ra bất an khi gửi vũ khí lại.
Nói cách khác, hẳn là do cô đã buộc mình phải quen với việc giữ vũ khí. Tuy nói vậy, nhưng có thể quán triệt kinh nghiệm chiến trường đến mức độ này, quả không hổ danh người đã đạt huân chương Field Aerial Combat ở độ tuổi trẻ trung như thế. Những bài học trong chiến tranh đã khắc sâu vào trái tim cô và thái độ đối xử với các hạ sĩ quan của cô cũng rất tốt đẹp.
Lần sau khi ra chiến tường, tôi sẽ không dùng tuổi tác để phân biệt kẻ địch nữa. Bởi tôi sẽ chết nếu ngần ngại. Tôi sẽ coi đây là một bài học.
“Đúng. Thật xấu hổ, có vẻ đến giờ tôi vẫn chưa thay đổi được thói quen này.”
Tôi có thể thông cảm cho cô. Khi ngủ trên giường có ánh trăng, bản năng của tôi cũng sẽ vô thức tìm kiếm một cái gì đó để che đậy. Coi như biết mình đang ở nơi an toàn, nhưng những kinh nghiệm dùng mạng để đổi lấy trên chiến trường không thể thứ dễ dàng có thể bỏ đi.
“Không đâu, đó là một điều tốt.”
Hay đúng hơn, điều này chứng tỏ rằng cô đã lý giải được những điểm quan trọng trên chiến trường. Duy trì tâm lý bình thường và học hỏi những gì quan trọng luôn là thử thách cho những thiếu úy non trẻ. Chiến trường là cái máy nghiền nát mọi đức tin của họ.
Trong các cuộc đụng độ, nơi mà lòng can đảm, danh dự và vinh quang đều bị chà đạp xuống bùn, chỉ có vài quân nhân mới có thể thu được danh tiếng. Bí mật của lớp thiểu số này không phải cái gì xa lạ. Chỉ cần lắng nghe lời nói của hạ sĩ quan và đưa ra ý kiến khiến họ tâm phục. Nhưng số sĩ quan có thể làm được điều này đúng là rất hiếm.
“Cảm ơn ngài. Được chấp thuận bởi một hạ sĩ quan kỳ cựu là niềm vui của tôi.”
Đó là lý do tại sao bất chấp bề ngoài, tôi rất tôn trọng cô bé đứng trước mặt mình và trò chuyện chân thành với cô.
Một hạ sĩ quan kỳ cựu biết làm thế nào để đánh giá cao các quân nhân khác. Ý nghĩ ấy khiến chỉ huy cảnh vệ quyết định tỏ lòng kính trọng với vị trung úy nhỏ bé này bằng cách thực hiện nghiêm túc nhiệm vụ của mình.
“Thứ lỗi cho tôi, xin hỏi lý do trung úy tới đây ngày hôm nay? Bạn biết trường không học vào ngày nghỉ đúng không?”
Ngày hôm nay thường được gọi là ngày nghỉ ngơi. Cũng chính là chủ nhật. Sùng tín đồ sẽ đến nhà thờ ngày hôm nay và một số người sẽ thú tội. Nghe nói vị trung úy này cũng thường tới nhà thờ cầu nguyện vào buổi sáng. Quan trọng hơn là, tôi từng tận mắt nhìn thấy cô thường dán mắt vào tượng thần không chỉ một lần.
“Vâng, lý do rất đơn giản. Tôi muốn sử dụng thư viện. Số sách trong phòng tài liệu của ký túc xá không được đầy đủ.”
Với lý do đơn thuần như vậy, trung úy Degurechaff quả là người chăm chỉ. Ngay cả vị thư viện trưởng nổi tiếng kỳ quặc cũng hay tán thưởng tri thức, sự tò mò và lòng khao khát kiến thức của cô, nói rằng cô là một người lính mẫu mực. Thậm chí, tôi còn nghe các lão quân nhân cấp trên từng nói rằng khả năng phân tích trân chiến và khái niệm cũ của cô đã làm cho nhân viên của Phân bộ Tác chiến trong Bộ Tổng Tham mưu phải ngưỡng mộ.
Tôi chân thành tự hỏi những gì được cất chứa trong bộ não nhỏ bé của cô.
“Vậy thứ lỗi. Nếu có thể, xin vui lòng cho phép tôi giữ an toàn cho vũ khí của bạn như thông lệ.”
Thường thì yêu cầu giữ đồ đạc cá nhân của một sĩ quan đòi hỏi kha khá thủ tục dư thừa và không cần thiết, hơn nữa còn phải bảo quản cẩn thận, tóm lại là một rắc rối. Nhưng với người trung úy này lại là chuyện khác. Trên chiến trường, không có chiến hữu nào đáng tin hơn khẩu súng trường. Còn đối với một Ma Đạo sư, Cầu Thuật Toán cũng là một vật dụng không thể thiếu. Được giữ an toàn cho hai vật này là một vinh dự, nên tôi hoàn toàn không cảm thấy phiền toái chút nào.
“Cứ làm như vậy đi. Tôi xin phép.”
Sau khi hoàn thành các thủ tục giấy tờ tại vị trí được chỉ định, cô lưu loát cầm lấy giấy chứng nhận bảo quản và bước vào trong khuôn viên trường. Chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua, tôi có thể thấy bước chân nhỏ bé của cô hoàn toàn không có lấy một chút do dự. Điều đó làm cho bóng lưng nhỏ nhắn của cô bỗng trở lên khổng lồ. Được một sĩ quan như thế tin cậy và không ngần ngại giao phó chiến hữu của mình cho tôi – ý nghĩ đó làm tôi không thể không cảm thấy hạnh phúc.
“…Chuẩn úy, đó là một đứa trẻ kiêu căng.”
Nhưng vẫn có thằng ngốc không hiểu được niềm vui nhỏ bé của một hạ sĩ quan và tạt cho tôi một gáo nước lạnh. So với cô bé có thể trở thành sĩ quan ở độ tuổi trẻ như thế thì tên ngu này chỉ hơn được cái tuổi tác.
“Cậu ngu hả? Đó không phải một đứa nhóc như dứt sữa mà là một đứa trẻ đã tắm mình trong mùi thuốc súng và máu tươi của kẻ thù.”
Dù là một trung sĩ từng có kinh nghiệm thực chiến, nhận thức của cậu ta còn quá nông cạn. Ngay cả những cựu chiến binh cũng cần tài năng và niềm đam mê chiến đấu mới có thể trở thành một người lính hoàn chỉnh. Nói cách khác, nếu nhìn từ quan điểm của nhân loại căm ghét chiến tranh và không quyến luyến chiến trường sau khi đã rời xa thì sẽ không bao giờ hiểu được cô.
“Trung sĩ, cậu chỉ hiểu đến đó thôi sao?”
“Huh? Không, tất nhiên tôi biết cô sẽ trở thành một sĩ quan tốt trong tương lai.”
Dĩ nhiên, cô sẽ trở thành một sĩ quan tốt. Nếu cô có thể trở thành chỉ huy thì tôi sẽ rất vui vẻ để được phục tùng cô. Dù đó là nhiệm vụ đột kích hay phòng hộ cuối cùng, hay là phòng thủ trì hoãn. Không, để tôi vào đơn vị bọc hậu cũng được. Bởi cô là người được thần chiến tranh yêu mến.
Nó sẽ là đơn vị được lưu vào sử sách, hoặc thu được vinh quang tối cao. Tôi vững tin vào điều này. Vì sau vô số sĩ quan tôi đã gặp gỡ, cô chính là một anh hùng.
“Chú ý vào, thằng ngốc. Trung úy có hai Cầu Thuật Toán hoạt động, nhưng chỉ giao một cho chúng ta.”
Nhưng những kẻ ngu xuẩn thì không bao giờ có thể hiểu được điều đó. Vì chức trách của chúng ta mà Trung úy đã nhượng bộ và gửi lại súng trường và một Cầu Thuật Toán dự bị trong khi vẫn giữ lại Cầu Thuật Toán thường sử dụng, tương đương với quyền lực của cô bên người.
Thế nhưng tôi không muốn giải thích cho kẻ ngu xuẩn không phải ngầm thừa nhận mà hoàn toàn không nhận ra chút nào.
“Hẳn là không chú ý đi, dù sao tôi cũng không thể rà soát toàn thân cô được.”
“…Nếu sĩ quan tuần tra mà bắt được thì nguy mất.”
…Ai, xem ra cậu chỉ hiểu đến thế mà thôi.